Nữ chính siêu ngây thơ, siêu ngố, bản lĩnh chạy trốn không hổ danh thỏ đế, tuy nhiên cả đời lại không trốn được một người. Ta rất thích tính thẳng thắn của nàng, thích cả những lúc nàng nói nhăn nói cuội, làm lơ anh Lăng Siêu khi anh tính lưu manh nàng.
Siêu mẫu 9x từng nhận say đắm Cristiano Ronaldo phô dáng với bikini bé xíu. 12/05/2020 | 06:29. TPO - Cindy Prado thường xuyên "đốt mắt" fan trong mùa dịch bằng những hình ảnh sexy cực nóng bỏng. Nàng mẫu sinh năm 1992 là một trong những mỹ nhân bận rốt nhất khi ở nhà tránh dịch
Riven luôn là vị tướng rất được yêu thích trong Liên Minh Huyền Thoại, đặc biệt là ở khu vực đường trên bởi kỹ năng ra chiêu cực nhanh và hoàn hảo.Ngoài ra hình tượng của xinh đẹp của cô nàng (đặc biệt là trang phục Riven Thỏ Ngọc) cũng khiến bao nhiêu anh chàng game thủ say đắm với ước mong có một
1. Tiểu bạch thỏ trong miệng ác sói. Từ nhỏ, hắn sẽ không chuẩn khác nam sinh khi dễ nàng. Bởi vì- khi dễ nàng là hắn độc hưởng đặc quyền! Mười bốn tuổi kia một năm, hắn dùng nàng thích nhất đồ ăn làm như "Mồi". Dụ hoặc nàng ngây ngốc bồi hắn làm nhất
Các cô gái thường có chiêu trò của riêng mình để nắm giữ trái tim người họ yêu. Tuy nhiên ở các chàng trai, mỗi người có một cá tính một suy nghĩ khác nhau nên các cô nàng phải hiểu rõ tâm lí mới có thể khiến họ say đắm mê mệt!
Tiếp đến, dùng lưỡi với môi ngậm chặt đầu ti, rít với nút chặt đầu vú sao để cho vú được ổn định giữa nhị môi bạn, bạn nữ sẽ rên la mạnh mẽ, toàn thân như gồm một "luồng điện" chạy dọc toàn thân, khiến cho nước ồ ạt như "đài xịt nước". Cách có tác dụng cô nhỏ xíu ra nước bằng tay thủ công - chăm lo vòng 1
Thực vậy, mèo thật hiền lành khi nó nằm dài ngủ yên, khi nó cạ nhẹ vào chân mình…thế nhưng mèo cũng thật dữ dằn khi nó nhe răng gầm gừ và giơ móng nhọn chiến đấu với chó, hay vồ chuột nhanh như chớp. Đờn bà con gái cũng vậy, bình thường thì nhỏ nhẹ dễ thương và dễ mến, nhất là khi cô nường nhõng nhẽo hay…mần duyên.
X8ynw. Gió xuân thổi qua, vừa mang chút ấm áp vừa mang chút hơi lạnh, ánh mặt trời chan hòa, những tia sáng chói lọi khẽ phớt qua, lười nhác soi lên những cành cây, trên cành cây cũng có một con mèo trắng biếng nhác há to mồm ngáp, nằm bẹp xuống thân cây chìm vào giấc cây vươn dài vào tận trong phòng, một bàn giấy, một chiếc ghế, Nam Cung Cẩm đang phấn đấu trong một đống sổ sách trên bàn, từng đốm sáng xuyên qua cành cây rọi vào bên cửa sổ, phản chiếu lên gương mặt cương nghị của y. Khoảng một canh giờ sau, y mới đứng dậy, thư thả vươn vươn vai, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với con mèo lười "Nhóc con, xuống đây đi, ta xong rồi. "Con mèo trắng từ từ mở mắt ra, bò khỏi cành cây, rũ rũ đôi tai, sau đó lại rũ rũ chiếc đuôi, nhảy thẳng ra phía trước vọt lên trên bàn đã cư xử với nhau theo cách này, rốt cuộc có gọi là một bắt đầu mới không nhỉ?Ôn Tâm đang sống trong thân mèo đã trải qua những ngày tháng bình yên vô sự với Nam Cung Cẩm, hắn đã không còn bắt nạt cô như trước kia nữa, mỗi ngày cùng vào cùng ra cùng ăn cùng ngủ, chỉ không có tự do thôi, lại chẳng thể trò chuyện với Nam Cung có phiền não của người, mèo có phiền não của mèo, nhưng nửa người nửa mèo như cô mới là đau khổ nhất."Nhóc con. "Nam Cung Cẩm đi theo sau Ôn Tâm, Ôn Tâm đi tới trước ngưỡng cửa, nhấc hai vuốt trước bám lấy bục cửa, hai chân sau dùng hết sức bò lên. Bục cửa này cũng cao thật, cao gấp đôi bục cửa trong phòng ngủ cô, ra vào thật bất tiện, nếu có một đôi chân như con người thì tốt biết mấy, chỉ bước là đã qua rồi. Ôn Tâm than trách vì phải phí sức bước qua bục cửa, Nam Cung Cẩm vội xách cần cổ của nó, cẩn thận đặt nó ra bên ngoài Tâm liếc hắn, quay đầu đi thẳng về phía trước."Nhóc con, bây giờ chúng ta đi đâu nhỉ? " Nam Cung Cẩm tự lầm bầm nói "Có muốn ta dắt ngươi đi chơi không? "Không cần. Ôn Tâm lắc đầu từ chối."Tiểu Bạch! " Nam Cung Cẩm đã hạ mình rất thấp rồi, có thể nói y là chủ nhân đáng thương nhất từ trước đến nay, phải hạ mình nhẹ nhàng với một con mèo."Meo! " Ôn Tâm lập tức dừng bước, đột nhiên quay người lại, lông dựng đứng, ngẩng mắt trừng trừng nhìn Nam Cung Cẩm, Nam Cung Cẩm cúi xuống nhìn nhóc con đang cho rằng mình rất có khí Cung Cẩm cười, cảm thấy bộ dạng nhóc con bây giờ chỉ có thể dùng từ đáng yêu để hình dung. Đôi mắt màu xanh vẫn thần thái sáng chói, đôi tai nhỏ nhắn ve vẩy vài cái, mồm ngoác ra, chiếc răng nhanh trắng sáng dễ thương cực kỳ, y cố tình đưa ngón tay ra, nhóc con mở miệng ra là cắn ngay, sức cắn không mạnh, y không đau lắm nhưng trên ngón tay lại có cảm giác tê dại."Mi thật đáng yêu hết sức, nào, để ta bế một tí. " Nam Cung Cẩm liền đưa hai tay ra đòi bế từ bế, Ôn Tâm sợ đến giật lùi ra sau rốt cuộc có xem cô là một sinh vật có ý thức tự chủ không vậy?"Nhóc con, để ta bế một tí có mất miếng thịt nào đâu. " Y nhướn mày, lắc đầu."Meo! " Mèo mà ngươi cũng sàm sỡ à! Ôn Tâm biết hắn không hiểu cô nói gì, bèn trừng mắt nhìn mắt tròn xoe long lanh nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Cẩm. Đẹp thật, là phỉ thúy, hay là nước biển đang gợn sóng? Dòng chảy nhẹ nhàng trôi vào lòng y, một thứ cảm xúc rung động xưa giờ chưa hề gì nhìn cô như vậy nhỉ? Mặt cô dính bẩn à?Ánh mắt kỳ lạ của Nam Cung Cẩm khiến cô rất không thoải mái, lúc đó Ôn Tâm mới sực nhớ lúc nãy mình ăn cơm xong mà chưa lau mặt, chẳng lẽ mặt dính thức ăn bẩn? Cô vội dùng lòng bàn tay chùi trong lòng bàn tay có dính một hột cơm, quả nhiên có dính thức ăn thừa! Mất mặt ghê! Hèn gì Nam Cung Cẩm nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy."Thiếu gia! " Liễu Nghị tay ôm một con mèo đen đi tới."Ơ? Sao vô duyên vô cớ ngươi lại mang một con mèo tới? " Nam Cung Cẩm đứng dậy thắc mắc Nghị thả con mèo đen trong lòng xuống đất, liếc qua Tiểu Bạch bên cạnh, cười giải thích "Thiếu gia, chẳng phải trước khi người luôn muốn tìm người bầu bạn với Tiểu Bạch sao? Tôi tìm rất lâu, cuối cùng mới tìm được con mèo đen Ba Tư thuần chuẩn này. "Nam Cung Cẩm sửng sờ vài giây."Bầu bạn với nhóc con? " Hai mày y thắt thành một gút to. "Ta nói bao giờ nhỉ? ""Thiếu gia người quên rồi à? " Liễu Nghị nghiêm mày. "Trước khi người đi Hàng Châu, chẳng phải tiếc nuối rằng chưa tìm được cho "Tiểu Bạch" một nàng dâu để nó sinh mèo con sao? Bây giờ Tiểu Bạch chưa chết, tôi bèn đốc thúc người hầu làm theo yêu cầu thiếu gia, cuối cùng tìm rất lâu mới thấy con mèo đen này. "Ôn Tâm thẫn thờ há hốc mồm, sao...sao lại có loại người như vậy nhỉ? Cô còn tưởng tên biến thái chết tiệt cuối cùng đã chịu buông tay rồi, ngờ đâu tên này lại đùa to như vậy, lại dám tìm một con mèo để phối giống cho cô?!Ôn Tâm bực bội meo meo vài tiếng với con mèo đen, con mèo đen đó hiểu nhầm ý, đứng thẳng dậy đi đến bên cạnh Ôn Tâm, tỏ thiện chí dựa sát cơ thể cô, đuôi mèo quất lên người cô. Cảm giác này....khiến cô dựng cả lông mèo lên, ghê tởm Không phải là nó đã tới thời kỳ động dục rồi chứ? Ôn Tâm trừng to mắt mèo, né sang một bên, sau đó mèo đen meo meo vài tiếng mà cô hoàn toàn không nghe hiểu bao lâu, mèo đen lại xích đến gần hơn, lần này nhiệt tình hơn nữa."Mèn ơi! Mi né sang bên có được không, đông dục thì tìm người khác đi, đừng có sát lại gần đây! " Cô nhe nanh uy hiếp mèo đen, nhưng chẳng có tác dụng gì cả."Meo…""Meo cái đầu của mi! Ta là người, nghe không hiểu mi nói cái gì, tránh sang một bên cho ta! "Ôn Tâm cảm thấy mình sắp nổi điên rồi, cô biến thành một con mèo đã đành, giờ còn bị con mèo này quấy rối nữa, chuyện gì thế này!Đều tại tên biến thái chết tiệt đó mà ra cả!Ôn Tâm trừng mắt giận lẫy nhìn Nam Cung Cẩm, chỉ thấy Nam Cung Cẩm giơ tay lên bún ngón tay một cái. "A! Ta nhớ rồi! Ừ, trước khi đúng là ta từng nói lời này, nhưng...bây giờ không cần nữa, ngươi đưa nó đi đi. ""Nhưng...."Ôn Tâm không tài nào nghe rõ đối thoại giữa Nam Cung Cẩm và Liễu Nghị, con mèo háo sắc động dục đó ngày càng quá đáng rồi, nó còn dám nhấc cả hai chân lên thân mèo của cô, định cưỡng ép người khác rồi, khiến cô sợ mất cả vía, meo meo kêu lên không ngừng, dằn co di chuyển qua lại, thề chết không để nó lộng hành."Hứ! Thì ra mi đã có chủ ý xấu xa này, xem ta không cắn chết mi mới lạ! "Ôn Tâm cũng chẳng phải hạng xoàng, sau khi giẫy con mèo đen xuống đất, khi vừa vồ tới định cắn nó, một bàn tay to đã xốc cô lên."Bọn mi định làm gì? "Gương mặt ngược ánh mặt trời của Nam Cung Cẩm, một nửa trong bóng mờ, một nửa ở nơi sáng, trông rất ư là khủng bố, dữ tợn đến nỗi như hận muốn giết chết cô, Ôn Tâm tự dưng run rẩy, không dám động giờ cô mới phát hiện, cô vẫn thích nhìn gương mặt cười của Nam Cung Cẩm hơn, vì dáng vẻ hắn khi tức giận rất đáng sợ!"Mi dám quyến rũ con mèo này trước mặt ta! " Nam Cung Cẩm véo tai nhóc con lên, Tâm chợt cảm thấy, hắn hệt như người đang ông đang nổi cơn ghen, ngay tức thì phát hiện mình thật sự quá hoang đường, bởi vì trong mắt thế nhân, cô là mèo, hắn là người, hắn làm sao có thể ghen với một con mèo đen chứ?"Á! Thiếu gia, người...." Liễu Nghị tận mắt chứng kiến mọi thứ, không nhịn cười nổi, khóe môi hơi co giật."Hứ! " Nam Cung Cẩm sắc mặt khó nhìn, bế con mèo quay lưng vào phòng ngủ, để mặt Liễu Nghị đang theo dõi và con mèo đen của y bên ngoài đó, Nam Cung Cẩm đặt mèo con xuống đất, đôi tay vòng ngực, vừa giận vừa bực vừa tức nhìn nhóc con đang vờ ngây thơ, y chau mày, muốn mắng nhưng lại không mắng ra lời mèo ngồi xổm trên đất, cẩn thận liếc trộm hắn, bộ dạng này dù nhìn thế nào cũng giống cử động của con thở một hồi, Nam Cung Cẩm nhận ra chính bộ dạng ngây thơ này của nó khiến y mềm lòng."Sau này cấm không cho mi đến gần con mèo đen, nghe rõ chưa? ""Có van xin ta ta cũng không đi, ta suýt bị người ta cưỡng bức rồi đó! Nghĩ mà thấy đáng sợ. " Ngay khi cô phản ứng lại với Nam Cung Cẩm, ánh mắt thâm trầm của y nhìn thẳng vào cô khiến đành khép miệng mèo lại, quả tim chợt đập rất nhanh."Chẳng lẽ mi nghe hiểu lời ta nói? " Y rất nghiêm túc Tâm cụp tai xuống, cơ thể co nhúm Cung Cẩm tự cười nhạo mình là thằng ngốc, mèo là một loài vật có khi thông minh đến độ khiến người ta bất chợt lầm tưởng nó là loài người, nhóc con này cứ hay cho y ảo giác như vậy."Dù mi có nghe hiểu hay không cũng không sao, ta sẽ rất yêu thương mi."Câu nói này khiến lông mèo của Ôn Tâm dựng thẳng từ đầu đến đuôi, cảm giác còn đáng sợ hơn cả lúc nãy bị con mèo đen sàm Cung Cẩm cười gian, xích lại gần con mèo. Cô giật mình, lùi ra sau, nguyên cái lưng mèo nép chặt vào bức tường màu đỏ."Không...Đừng qua đây....."Nam Cung Cẩm mặc kệ cô kêu réo, khuôn mặt khôi ngôi phóng to trước mặt cô, khiến máu trong người cô đổ ngược cả, cô đã sớm nín thở, một hơi thở dốc cũng chẳng dám thở Cung Cẩm cong khóe môi cười, nhưng Ôn Tâm nhìn thế nào cũng cảm thấy đó là nụ cười không mang ý tốt, vì thế cô quyết định thừa cơ chạy trốn, nhưng vô hiệu, đuôi mèo đã bị nắm lại, quẳng thẳng vào trong ao Cung Cẩm này quả thật không phải mắc bệnh ở sạch bình thường! Tắm cho cô thì cũng được, dùng cả bàn chải dùng hết sức chà, lông mèo trên cơ thể chẳng biết bị chà rụng mất bao nhiêu sơi nữa, đau chết đi mất. Cộng thêm bàn tay to của hắn không ngừng sờ soạng trên cơ thể cô, khiến cô toàn thân khó ra sức vùng vẫy tứ chi, dùng đến cả chiếc đuôi, chẳng lẽ khó thoát khỏi số mạng bị trấn nước này? Cô uống vài ngụm nước mới được Nam Cung Cẩm nhấc lên, bò dưới đất ho khù khụ."Khụ khụ....Nam Cung Cẩm, chẳng nhẽ ngươi muốn ta chết à? Ngươi nhẫn tâm thật, chờ khi ta biến thành người nhất định phải cho ngươi biết tay! "Ôn Tâm nói một đống những lời uy hiếp, tiếc là Nam Cung Cẩm hoàn toàn chẳng hiểu tiếng mèo, tiếp tục cọ rửa thân thể cho cô."Đừng kê nữa! Ta đang rửa sạch cho mi, nhất là những chỗ bị con mèo đen đó chạm vào. Ai bảo ngươi buông thả như vậy, đi dụ ong dỗ bướm khắp nơi! "Chỉ cần nghĩ tới chuyện đó, Nam Cung Cẩm bèn nổi giận, sức lực trong tay càng mạnh thêm, khiến Ôn Tâm đau đến hét to meo meo!"Ui, cái tên biến thái này, ai buông thả chứ! Cứu với, có người giết mèo! " Nếu cô tiếp tục bị hắn ngược đãi như vậy thì dù mèo có chín mạng thật cũng chẳng đủ dùng đâu."Mi đừng kêu la thê thảm như vậy nữa được không? Yên tĩnh một chút cho ta, nếu không ta sẽ tiếp tục mạnh tay đấy! "Uy hiếp của y chỉ đổi lại thành những tiếng la càng thê thảm của con chiều âm u, trăng sáng vằng vặc giữa bầu trời đêm mênh mang, sóng sánh ánh sáng màu Trường An náo nhiệt vô cùng, một năm bốn mùa sáo kèn luôn vang lên, ca múa không ngớt, điêu tranh khắc họa ở những nhà giàu có, cuộc sống đêm đêm sinh ca xa xỉ hết biết, không ngớt những màn nam hoan nữ đến Thúy Hương Lầu, đệ nhất kỷ viện trong kinh, nó không chỉ tụ tập sắc đẹp, mà còn có cả những cô gái tài hoa vô song, ngay cả kẻ tôi tớ cũng có thể làm chết mê chết mệt bọn háo nhiên, ra vào Thúy Hương Lầu đều là vương tôn công tử có thân phận nhất định, quan cao chức lớn hay những kẻ gia tài vạn quán không hề hiếm có. Họ không chỉ hào phóng chi trả vả lại còn rất dễ hầu hạ, chỉ cần khiến họ vui thì tiền bạc cứ thế mà vào Hương Lầu lúc ấy người qua kẻ lại, đông đúc không thể tả. Trong đại sảnh có vài chục thiếu nữ ca hát nhảy múa, những gương mặt xinh xắn, bộ ngực lồ lộ, chiếc eo thon thả, vòng mông tròn trịa đang lắc lư nhảy múa khiến những kẻ xem vui say sưa như người bà vừa thấy Nam Cung Cẩm đến vội vàng ra đón, thiếu gia dài, thiếu gia ngắn, cung kính dẫn đường đến sân qua cánh cổng là một khung cảnh hoàn toàn khác hoa nhỏ, vài gian nhà nhỏ, trong sân lại có một nơi thanh tịnh yên ắng như vậy, trong nhà phát ra những âm thanh mỹ miều, so với sự huyên náo sân trước, cảm giác như có sự khác biệt giữa thiên thượng và nhân gian, âm thanh nghe như tiếng hát nơi bồng Cung Cẩm xua tay, bảo bà ta lui ra, một mình đẩy cửa đi vòng đang có cô gái chừng hai mươi tuổi đang ngồi, tay ôm tì bà ngâm nga ca hát, mái tóc đen láy, đôi mày lá liễu thanh tú, pha một chút ngạo khí lạnh lùng. Cô gái đó tên là Hồng Nhiên, là hoa khôi Thúy Hương Lầu trứ danh gần xa chốn kinh nhà còn có một chàng trai khác đang ngồi nghe tiểu khúc, y tư thế nho nhã ngồi bên cửa sổ, áo bào dài màu trắng như ánh trăng non, viền áo màu hoàng kim, thắt lưng sậm màu hình mẫu đơn kiều diễm, tô lưu một thứ trang sức màu đỏ, chiếc nhẫn hình thù đặc biệt; khuôn mặt tuấn tú mang chút gian tà như có thể hớp hồn người khác trong thoáng chốc."Thiếu chủa, tiểu vương gia và nô gia đã cung hầu người nhiều giờ rồi. " Hồng Nhiên mỉm cười đứng dậy chào."Tiểu Cẩm, đệ đến muộn rồi. " Chàng trai nở nụ cười sáng lạng, y chính là tiểu vương gia phong lưu lừng lẫy kinh thành - Lý Ngự. Háo nữ sắc, cũng háo cả nam sắc, mức độ phong lưu không ai sánh hộ trong kinh thành đều nom con gái kỹ lưỡng trong nhà, e sợ y không sợ lễ nghĩa phàm tục, hủy hoại danh tiếng con gái nhà mình. Nhưng y gia thế hiển hách, tuấn tú khôi ngô, giỏi đàn giỏi múa, phụ nữ thấy y không phải đều bị thuần phục thì điên đảo thần sắc như bị trúng nói nét đẹp của Nam Cung Cẩm là lạnh lùng thì Lý Ngự chính là sự cuồng điên phóng túng."Đệ nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi đệ là Tiểu Cẩm. " Nam Cung Cẩm chau Ngự nhún nhún vai, không đáp lại."Người bận rộn, dạo này đệ sao vậy, hẹn mấy lần đều bảo không rảnh? " Y vừa rót rượu cho Nam Cung Cẩm vừa hỏi."Đừng nhắc nữa! " Nam Cung Cẩm ũ rũ nói, rồi than thở, phảng phất như không rút hết được cơn buồn cầm ly rượu lên, uống một hơi. "Cho tới nay thì đệ chỉ có hứng thú với một công việc, một nơi, một con vật và một sự việc"Thật chuẩn xác! Trong lòng Lý Ngự thầm nghĩ, đồng thời cũng đưa mắt hỏi y. "Là gì? ""Sản nghiệp nhà Nam Cung đệ rất hứng thú. Lý Ngự huynh cũng biết rồi, đệ luôn muốn tạo một núi vàng núi bạc, dù lúc nhỏ huynh dắt đệ vào kim khố trong hoàng cung, nhưng đệ vẫn thấy nó chưa giống núi, đệ muốn biết mình có thể làm được tới mức nào. "Lý Ngự gật gật đầu. Đây là ước mơ từ nhỏ đến nay của Tiểu Cẩm, thực ra gia tài nhà Nam Cung từ sau khi được Tiểu Cẩm tiếp tay thì đã vượt qua hoàng cung từ rất lâu rồi, chỉ là không biết núi vàng núi bạc trong lòng Tiểu Cẩm rốt cuộc nó trông như thế nào chỉ?"Nữa là Ám Ảnh Các, nó là nơi yên tĩnh nhất, lạnh giá nhất và cũng là nguy hiểm nhất thế gian này. Đệ cứ luôn suy nghĩ làm thế nào để chuyển nó đến nhà đệ. "Lý Ngự nghe đế há hốc thủy hàn đàm làm sao có thể dịch chuyển? Hắn đang suy nghĩ chuyện viễn vong quá rồi phải không?Ám Ảnh Các, tổ chức tình báo lớn nhất trên giang hồ. Không ai biết thủ lĩnh của họ trú ngụ ở đâu, cực kỳ ẩm bí. Ngay cả đương kim hoàng thượng cũng phải biến sắc khi nghe nhắc đến Ám Ảnh Nam Cung Cẩm chính là các chủ của Ám Ảnh Các, Hồng Nhiên cũng là một trong tứ đại đường chủ của Ám Ảnh Các, ẩn thân trong kỷ bé, Tiểu Cẩm gặp một kỳ ngộ, bái một vị ẩn thế cao nhân làm sư phụ, sau đó ông ta và Tiểu Cẩm du ngạo giang hồ, Tiểu Cẩm nhất thời hứng chí lập Ám Ảnh Các tại bích thủy hàn đàm. Vài năm ngắn ngủi đã tạo dựng một vị trí không thể nào lung lay trong chốn giang hồ,Nhưng bỗng một hôm, Tiểu Cẩm bảo hắn ngán rồi, hết hứng thú, ép y phải thế hắn làm các chủ, làm trâu làm ngựa cho hắn. Thế là y đã trở thành các chủ của Ám Ảnh Cácngoài ai bảo y nợ hắn ra "Thúy Hương Lầu" này và "Xuân Sắc Viên" ở phố đối diện đều do y mở, nhưng y sợ tức chết vương phi lão nương nên công bố bên ngoài rằng đó là do Tiểu Cẩm mở."Cuối cùng là mèo Tiểu Bạch nhà đệ, trước kia vì nó là con vật lười nhất mà đệ từng thấy, đệ hứng thú tại sao nó lại lười như vậy, và nó có thể lười tới mức nào. Sau đó thì nó quả nhiên lười đến chẳng buồn ăn uống, lười đến chết. Nhưng từ khi chúng ta trở về từ Hàng Châu, nó hoàn toàn khác hẳn, trở nên rất có linh tính, còn nghe hiểu tiếng người, mỗi ngày đều có những niềm vui và kinh ngạc mới. ""Khụ!!!" ngụm rượu Lý Ngự vừa hớp đến họng đã sặc ra. Hứng thú quái quỷ gì thể?!"Ai ngờ con mèo đó lại dám giao phối với con mèo khác trước mặt đệ, nếu không phải bị đệ bắt gặp, giờ này không biết nó còn đang nhăng nhít với con mèo nào nữa đây." Nam Cung Cẩm nhận ly rượu hớp một ngụm to, vờ tỏ ra không quan trọng khi nói những điều này, nhưng cả người đều trở nên bất thường khó hiểu."Haha, đệ ghen rồi. " Lý Ngự cười ha hả, "Trên đời còn có người ghen với mèo! Buồn cười quá! Chắc chỉ có người lạ đời như Tiểu Cẩm đệ mới là chuyện kỳ quặc này thôi. ""Đệ ghen? " Nam Cung Cẩm trợn mắt, cứ như Lý Ngự đã nói điều ngu xuẩn gì, ứ hự bảo "Đệ mà lại đi ghen với một con mèo sao? "Lý Ngự bụm miệng cười. Có lẽ Tiểu Cẩm cũng chẳng biết khi hắn nói những lời này thì sắc mặt ai oán cỡ nào, giọng điệu chua chát cỡ nào, ngay đến người đứng bên cạnh như y còn cảm thấy chua đến sắp bị giấm dìm chết đuối rồi."Thôi thôi! Không chọc đệ nữa, những một chuyện khác là chuyện gì? ""Đang tìm, " Nam Cung Cẩm trả lời nhạt. "Đây chính là một việc đệ hứng thú, tìm ra hứng thú khác. ""Hả? Tìm hứng thú khác, đây cũng là hứng thú của đệ? ""Không được à! " Nam Cung Cẩm lập tức quẳng cái nhìn trợn Ngự chớp mắt nửa ngày, sau đó lắc lắc đầu. Hắn quả là đã ấn chứng câu nói đó "Ta không phải người biến thái, nhưng khi biến thái lên thì không còn là người nữa. "Bỏ đi, con người này vốn dĩ rất kỳ quặc rồi, cách nghĩ bất bình thường thì cũng chẳng có gì đáng tò mò nữa đúng không?"Tiểu vương gia, Hồng Nhiên thì lại rất tò mò." Hồng Nhiên tiến lên trước, đung đưa cặp mắt quyến rũ, mười ngón tay thon thả đặt lên cánh tay Lý Ngự. "Tiểu vương gia người có hứng thú với cái gì nhỉ? ""Ta hứng thú với gì chẳng phải nàng rõ nhất sau?" Lý Ngự quay đầu nhìn cô ta cười, giơ tay ôm lấy eo Hồng Nhiên, dùng sức kéo cô ta vào lòng mình."Ngoài chuyện trăng hoa rượu chè, tiểu vương gia còn hứng thú gì không? " Hồng Nhiên cười yểu điệu, trêu Ngự trả lời thẳng thừng ngay "Làm ngựa giống! "Vài tiếng ho sặc sủa! Lần này Nam Cung Cẩm ngớ người ra, đôi tay vòng trước ngực, yên lặng nhìn xem Lý Ngự giở trò mắt Hồng Nhiên nhấp nháy, một nụ cười mê mẩn. "Tiểu vương gia thật thích đùa. ""Ta chẳng đùa, mẹ ta ấy à, suốt ngày mong mỏi ta nhanh nhanh thành thân sinh một đứa con, không phải "ngựa giống" thì là gì nữa! " Nụ cười Lý Ngự càng bí nói sự thật, tóm lại là tác dụng lớn nhất của người trong hoàng tộc chính là làm con ngựa giống tốt, không ngừng sinh con, không ngừng khuếch đại chủng tộc của câu nói đó, Nam Cung Cẩm đáp lại y bẳng một ánh nhìn sâu xa, sau đó khẽ vênh môi, "Hồng Nhiên, cô đừng nghe lời anh ta, miệng anh ta lúc nào cũng thế cả. Cô xuống trước đi, ta có việc bàn với Lý Ngự. ""Vâng, thiếu chủ. " Hồng Nhiên đứng dậy rời khỏi sự yên tĩnh hiếm hoi, Lý Ngự cong khóe môi, ánh mắt đã sớm trở nên trầm lắng. "Có gì thì nói đi. "Nam Cung Cẩm nheo đôi mắt tuyệt đẹp. " Lý Ngự, dì Thuần làm thế cũng vì muốn tốt cho huynh, huynh là con trai duy nhất của Thuần Vương, đương nhiên dì ấy muốn anh sớm thành gia lập thức khai chi tán diệp cho nhà họ Lý rồi. "Thuần Vương sớm mất nơi chiến trường, chỉ để lại dì Thuần và Lý Ngự hai mẹ con góa bụa nương tựa nhau. Sau khi Lý Ngự kế thừa phong hiệu, đất phong, hoàng đến còn đặc cách đáp ứng yêu cầu không làm quan trong triều của Lý Ngự."Cho ta xin! Chẳng phải đệ cũng là người thừa kế duy nhất của nhà Nam Cung sao, mẹ ta cứ dăm bảy hôm lại sắp xếp lễ tương thân cho đệ, sao đệ không đi mà chấp nhận hảo ý của mẹ ta? " Lý Ngự nở nụ cười "ngây thơ", khẽ phây phẩy chiếc quạt bằng gỗ đàn."Lại nữa thì ta thích trẻ con, nhưng ta càng thích quá trình tạo ra trẻ con. Đàn bà chỉ là công cụ để chế tạo loài người, đàn ông là nhân loại sử dụng công cụ, ta muốn bao giờ tạo ra loài người thì đều do ta quyết định! ""Vậy sao huynh còn lăng nhăng cả với mấy gã đàn ông? " Nam Cung Cẩm giơ ly lên, trầm tĩnh Ngự gõ quạt xuống bàn. "Đừng cổ hũ như vậy được không? Nhiều khi ta cảm tấhy chẳng biết rốt cục đệ là anh họ hay ta mới là anh họ. Đàn ông với đàn bà có gì khác nhau? Chẳng qua cũng chỉ là trên người đàn bà có 2 động, đàn ông có một thôi. Nhưng đàn ông tốt ở chỗ không có hậu hoạn sinh con. ""Hoang đường! " Nam Cung Cẩm phỉnh mắt Lý Ngự liếc sang, cười tươi như hoa. "Ta nói Tiểu Cẩm này, đệ ghét đàn bà à? ""Đệ không ghét đàn bà, chỉ ghét những đàn bà cưỡng bức đệ bằng ánh mắt, bám đệ như sam thôi. "Đó cũng chỉ nên trách tự bản thân đệ quá xuất sắc thôi, đúng không? "Nhưng sao đệ không đeo đuổi đàn bà? ""Đệ không hứng thú với đàn bà. ""Không hứng thú thật à? Tiểu Cẩm, hay là đệ...." Lý Ngự chớp chớp mắt, vẻ mặt "quan tâm" nói "Sang Xuân Sắc Viên đối diện, đệ có thể thử thử, ta không thu tiền đệ. ""Đàn ông đệ cũng không hứng thú. " Nam Cung Cẩm trả lời tỉnh Ngự cười nham nhở. "À! Vậy ta biết rồi, chắc phương diện đó của đệ có vấn đề. ""Đệ rất bình thường! "Nam Cung Cẩm than thở, sau đó gác ly rượu lên. "Anh họ, đã đủ rồi đấy, đường đường một vương gia mà lại xem kỷ viện như nhà, chưa hề nghe chuyện như thế, tại sao lại phải khiến cho bản thân trở nên nhếch nhách, tiếng thối vang xa như vậy? Dì Thuần thật lòng rất lo cho huynh, ba lần bốn lượt bảo đệ đến xem huynh, sợ huynh xảy ra chuyện. " Mỗi khi Tiểu Cẩm dùng từ "Anh họ" để gọi y, chính là chứng tỏ đây là lúc rất nghiêm túc, lúc này còn dám cười cợt với hắn, không chừng có thể chết người Ngự giấu nụ cười ngâm hồi lâu, Lý Ngự cũng mở miệng "Tiểu Cẩm, đệ biết nguyên nhân mà. Trong hoàng tộc, xuất chúng tượng trưng cho cái gì? Năng lực tượng trưng cái gì? Ngươi không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại giết ngươi. " Đôi mày y khẽ thoáng ra vẻ đau đớn."Lúc cha ta chết, nếu không vì ta có lẽ mẹ ta cũng đi theo ông ấy. Ta sinh trong hoàng tộc là việc không thể lựa chọn, nhưng ta không muốn cuốn vào tranh đấu cung đình, ta không muốn chơi trò này, ta không muốn mẹ ta người tóc bạc tiễn kẻ tóc đen.... Làm đứa con phong lưu tán gia bại sản chẳng phải tốt hơn sao? ""Bỏ đi, đừng nhắc chuyện phiền muộn. Đừng quên, đệ tới tìm huynh uống rượu. " Nói xong, Nam Cung Cẩm giơ bình rượu trong tay lên."Được, tối nay chúng ta không say không về, không, say rồi cũng không về! Nào. cạn ly! " Chưa chờ y phản ứng, Lý Ngự uống ừng ực."Hay, nói hay lắm! " Nam Cung Cẩm cũng cạn trở nên hư hỏng trong sự phóng túng thì là trở nên biến thái trong sự im lặng! Hai người này quả là khác người.…Tối nay là mười lăm, đêm trăng rằm, là ngày cô biến thành ra thì cũng rất trùng hợp, vừa đúng lúc tên biến thái chết tiệt không có trong phủ, nghe đâu là có hẹn với vương gia nào đó, không tới ngày mai cũng chẳng về. Chính vì sự kiện suýt bị mèo đen cưỡng bức lần trước, họ đã “chiến tranh lạnh” mấy hôm tranh lạnh giữa một người và một con mèo, trong mắt những người bên cạnh thì đó gọi là một sự kỳ quặc bất thường Y không nói chuyện với nó, nó cũng chẳng kêu meo meo với y; y xem sách của y, nó ngủ giấc ngủ của nó; bọn họ ai làm việc nấy, sau đó lại thỉnh thoảng như có thần giao cách cảm nhìn đối phương liếc lườm. Họ không chỉ là nổi giận mà còn đang tị nạnh xem ai là người chịu thua cuộc lại thì cô sẽ không chịu cúi đầu giờ G rồi!Ôn Tâm hưng phức đứng xuống dưới khung cửa sổ, bắt đầu chảy nước miếng nhìn ánh nhiên không lâu sau…A, phát sáng rồi! Người cô đang phát sáng!Chưa kịp la lên thì đã xảy ra một quá trình lột xác, xương cốt cô bắt đầu râm ran đau nhức, cảm giác thị giác mình đang dần dần biến cao lên. Vài giây sau, luồng khí nóng bỏng qua đi, cô cúi đầu nhìn cơ thể mình, cả người trần truồng không mảnh vải che thân, ngón tay, cánh tay, đùi, của con người!“Biến thành…người rồi? ” Ôn Tâm thử cất tiếng. Âm thanh phát ra từ thanh quản không còn là tiếng meo meo của động vật. Ôn Tâm hoan hỉ xác định cuối cùng mình đã biến thành người rồi!Cô vội vàng cầm lấy gương đồng trên bàn, soi rồi lại soi, người trong gương để một mái tóc dài ngang eo, hất tóc ra đằng sau vai, gương mặt nhỏ trắng hồng nõn nà, cùng với cặp mắt đen láy trong veo như thủy tinh, chân mày cong cong như mảnh trăng non, đôi môi hồng hào, hệt như con búp bê bằng sứ tinh là gương mặt này dễ chịu hơn! Ôn Tâm giơ tay sờ sờ mặt mình, đây là bộ dạng trước lúc chết của cô, sau khi chết dung nhan sớm bị hủy hoại bởi tai nạn xe cộ, ngờ đâu lại còn có thể biến trở lại được, lòng cô cảm tạ vạn sớm quyết định sau khi biến thân xong sẽ chuồn khỏi Nam Cung phủ, ra ngoài dạo chơi, cơ hội một tháng chỉ có một ngày làm người thôi, cứ xem như bỏ nhà ra đi, tiện thể hù dọa hù dọa cái tên biến thái chết tiệt, xem sau này hắn còn dám cao ngạo như vậy không!Nhưng trước tiên phải tìm một bộ đồ mặc vào đã, sao có thể ra ngoài trần trụi như vậy. Thôi đành mặc tạm quần áo tên biến thái chết tiệt trước Tâm vẫn chưa tự phát hiện ra rằng, vô hình chung cô đã xem nơi này thành nhà mình.“Thành Trường An! Ta đến đây! ”Một cơn gió lạnh thổi qua, đường phố Trường An đêm khuya, nhà nhà đóng cửa kín bít, trước mặt không một bóng người, chỉ có những ngọn đèn lồng lung lay đu đưa trong gió, lúc tỏ lúc cùng đã hiểu rõ được từ “Dạ thâm nhân tịnh” đêm khuya vắng vẻ trong tự điển thì ra đáng sợ như người đang u uất, cô ta là Ôn Tâm, trong khoảng thời gian u uất, giữa đêm hôm khuya khoắc, địa điểm u uất…Cổ đại, làm chuyện u uất - dạo phố!Ôi, ngàn tính vạn tính lại tính sót điểm này, người xưa làm gì có cuộc sống về đêm? Ngày ra làm việc, ngày tắt nghỉ ngơi, nhạt nhẽo vô vị, có lẽ chỉ có kỷ viện là nơi bọn họ giải trí biết nên đi đường nào đến kỷ viện…..“Tiểu cô nương, nửa đêm nửa hôm không ngủ, ra đây giả ma à! ”Một toán đàn ông mặt mày hung tợn bỗng đâu xuất hiện, thoáng chốc đã vây quanh sững người, kinh hãi trừng mắt nhìn bọn người cao to trước mặt. Mấy tên đàn ông này mặt mày như chuột, nhìn là biết ngay chẳng phải người hiền lành gì.“Các ngươi muốn gì? ” Câu đối thoại kinh điển của một cô gái yếu ớt khi gặp kẻ háo sắc cuối cùng cũng xuất hiện rồi.“Muốn gì à? Anh em ta đi theo cô đã mấy con đường rồi, hồn phách bị cô câu mất rồi, cô còn hỏi muốn gì. ” Một tên thổ phỉ cười đê tiện.“Có thể để bọn ta gặp được mỹ nhân như cô, tất nhiên là cướp sắc rồi! ” Tên thổ phỉ khác chảy ra nước miếng bộ dạng kinh tởm của chúng, Ôn Tâm thầm lo hãi trong lòng. Xong rồi, xong rồi, biết thế không ra đây làm gì!“Chúng ta nhanh chóng bắt cô ta về đi! ” Một tên thổ phỉ trong đó nói.“Ừ, cộng cả cô ta thì vừa đủ số cô nương cần bắt, Hồ lão đại chắc chắn sẽ khen thưởng chúng ta.” Một tên thổ phỉ khác cũng tán thành chủ ý này.“Còn chờ gì nữa? Lên nào! ” Mấy tên thổ phỉ vội xông lên.“Á…”Ôn Tạm chưa kịp phản ứng, một mùi hương kỳ lạ từ chiếc khăn lụa đã bịt mũi và miệng cô lại, sau đó thế giới chỉ còn một mảng đen…..Chết tiệt! Tại sao màn anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết không tái diễn?!Ngoại ô kinh thung lũng có khoảng 4, 50 tên thổ phỉ trú trong thung lũng được tạo thành bởi hang động, thành trì tự nhiên. Vào trong vách đá là một con đường uốn cong tối tăm âm u, từng bước đến gần, dần nghe rõ âm thanh của người phía trước, cuối con đường cong uốn khúc đó là ánh đèn rọi sáng.“Hồ lão đại, chúng em mang về cho ngài một món quà cực kỳ lớn! ” Một tên đi phía trước vội khoe công. Chúng đi cả ngày trời, sau cùng đã về đến thành lão đại đang nằm trên tấm giường da cọp, tận hưởng những trái cây mà người đàn bà bên cạnh đang đút cho hắn.“Ơ? Quà lớn gì? ” Hồ lão đại lười nhác hỏi.“Một lũ đàn bà! Chúng em muốn để Hồ lão đại thử cảm giác làm hoàng đế, đến chọn cung phi! ”Nghe bọn thủ hạ nói xong, Hồ lão đại hả hê cười to.“Ừ, làm tốt lắm! Hahaha!”Hồ Lão đại rời khỏi giường da cọp, đưa tay với bọn người phía dưới.“Nhưng chúng ta lăn lộn giang hồ, vợ thì sớm muộn cũng phải thay! Của ta chính là của mọi người! Các huynh đệ, các người nói xem đúng không nào! ”Tâm trạng tất cả mọi người phấn chấn lên, cùng la phải.“Tốt! Đem bọn họ ra đây! ”Chẳng lâu sau, gần 20 cô gái tay bị cột phía sau, miệng bị bịt khăn trắng được thổ phỉ lần lượt đẩy vào, trong đó bao gồm cả Ôn vừa bước vào đại sảnh, tất cả những gì nhìn thấy trước mặt chính là một lũ đàn ông lực lưỡng, ti tiện và một lũ đàn bà trang điểm diêm dúa, một bầu không khí sặc mùi rượu và ô uế, có thể thấy ở đây đã cuồng hoang đêm ngày vẫn chưa họ bước vào, không tránh khỏi trở thành đối tượng bị bọn hạ lưu bàn tán từ đầu đến chân, mục tiêu bị nhắm đến tiếp theo. Có người cuồng hoan tác lạc, có người giao hợp với cả phụ nữ ngay tại nơi ông, đàn bà, khóc la, rên rỉ, hệt như một tửu trì nhục lâm, địa ngục nhân Tâm đứng ở đó, cảnh tượng trước mặt khiến đầu óc cô trắng xóa, cả người phát lạnh, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm đã trắng bệch ra, một sự sợ hãi to lớn đã ngưng tụ trong lòng. Trong đời này cô tuyệt không thể quên cảnh tượng này."Hahaha! Mọi người thích ai thì cứ việc ôm về, anh em ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng gánh! "Tuy nhiên, âm thanh Hồ lão đại vừa dứt thì ánh đèn bốn phía bỗng tối sầm, thoáng chốc cả đại sảnh chìm trong bóng tối mà có giơ năm ngón tay ra cũng nhìn không vệ Hồ lão đại! " Mấy tên thổ phỉ dùng thân che chắn trước mặt Hồ lão đại, cảnh giác xoay xung quanh."Hồ Đạt là người mà "Câu Hồn" ta muốn giết, ai cũng không giữ được hắn. " Âm thanh lạnh giá như loài ma quỷ vang văng vẳng trong không khí."Câu Hồn? Chẳng lẽ chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ?! " Hồ lão đại kinh ngạc la lên."Cứu với....." Bốn bề phát ra những âm thanh cầu cứu ồn ào, nhựng bậc bất tài, hèn nhát ấy nghe danh thiên hạ đệ nhất sát thủ bèn chìm trong sự hoang mang, lập tức xôn xao náo loạn một làn gió âm u thổi tới, mang theo hơi vị nồng nặc của cái chết. Một bóng đen nhanh như tia chớp đã lao xuống với tốc độ thần tốc khó lường."Bụp! Bụp! " Quang minh chính đại không phải lẽ sinh tồn của những sát thủ trong bóng tối, người đến "Câu Hồn" tay phải cầm kiếm tấn công, tay trái nhanh chóng bắn phi tiêu, trên mũi tiêu có tẩm chất kịch độc, vài chục tên thổ phỉ hét lên rồi ngã luồng ánh sáng của đao kiếm lóe lên, trong chớp mắt lại có 7-8 tên thổ phỉ gục xuống. Những người đàn bà bắt đầu hét toáng, bọn đàn ông bỏ mặc chạy tứ Tâm sợ đến ngớ người, bị những người xung quanh làm náo loạn, lập tức tỉnh giấc, bây giờ điều duy nhất cô có thể làm là tìm nơi an toàn núp vào mới chạy được vài bước, sức lực trong cơ thể phảng phất bị trút cạn hết, cả người ngã nhoài xuống đất, cơn đau quen thuộc đó lại đến cốt như bị nứt hết ra, sau đó một cảm giác tê liệt đã xuyên suốt từ lòng bàn chân thẳng lên não, cơ thể cô vừa đau vừa mỏi, toàn thân khúm rúm run ý niệm lóe lên trong đầu, chẳng lẽ cô lại biến thành mèo à?Chính lúc Ôn Tâm đang hoang mang lo sợ, những âm thanh đấu đá cứ hướng sát về phía cô, lòng cô quặn ạ! Tuyệt đối đừng tiến qua đây ngay lúc này nhé, nếu người bên cạnh thấy cô biến thành mèo nhất định sẽ xem cô như quái vật!Đừng đến....đừng đến đây.....Bốn bề tối đen như mực, Ôn Tâm sợ tiếng la thảm thiết của mình sẽ gây chú ý, bèn cắn chặt lấy môi, cắn đến chảy cả máu, sau đó cơn đau của cơ thể dần dần tan biến...."Hồ Đạt xem ngươi trốn đi đâu! " Giọng nói trầm ngâm u ám, như lệnh đoạt hồn của Diêm tia sáng nhanh chóng chớp lên, Hồ lão đại đang tháo chạy ngã ngay bên cạnh Ôn Tâm, máu nóng bắn vào người cô. Trong giây phút đó, cô sợ đến bất động, thầm hét toáng trong thủ "Câu Hồn" đeo mặt nạ quỷ bằng da mềm, vẩy kiếm dài còn đang nhuốm máu, sau đó quay người lại, dịch chuyển ánh nhìn từ thi thể đang đẫm máu dưới đất sang người ấy, trong đại sảnh người chết thì chết, trốn thì trốn, chạy thì chạy, tản thì tản, cả sào huyệt rất sạch sẽ, chỉ trừ cô!Chẳng lẽ hắn định giết cô diệt khẩu? Ôn Tâm sợ hãi cắn chặt răng, cố tỏ nét mặt điềm đạm không hãi điều không ngờ đến đã xảy ra, tên sát thủ giết người không gớm tay này chẳng những không giết cô mà còn quỳ xổm xuống, một tay đặt nhẹ vuốt mặt muốn làm gì? "Meo....." Ôn Tâm kinh ngạc, là tiếng mèo kêu!Thì ra cô đã sớm biến thành một con mèo mà đến bản thân cũng không kịp nhận ra. Ôn Tâm mừng thầm trong bụng, hèn gì cô có thể nhìn rõ trong bóng tối như vậy. Phù, coi như cái mạng nhỏ này đã giữ lại được rồi."Mèo con, đây không phải nơi mi nên đến, về nhà đi. " Lột bỏ sát khí bên ngoài, sự trơ trọi, cô tịch trong đồng tử đen láy của Đường Lăng đã dần dần xuất hiện sinh Tâm thờ thẫn nhìn sát thủ đang chùi vết máu cho cô, mặt nạ quỷ lạnh lẽo khủng bố đó, khiến người khác vô thức cảm nhận kiếm hắn là lạnh, tim hắn là lạnh, máu cũng lạnh, nhưng không biết vì sao, đôi mắt ấy, đôi mắt nhìn cô không chuyển dời ấy, ánh lên một tia ấm áp, thoáng chốc đã có thể xoa dịu sự sợ hãi trong lòng cô đối với hắn một cách lạ sát thủ này không lạnh lắm. Hắn khiến cô nhớ đến một bộ phim điện Đạt đã chết, sào huyệt đã diệt, nhiệm vụ đã hoàn thành. Đường Lăng thu kiếm lên, đi thẳng ra ngoài hang cốc, Ôn Tâm không nghĩ ngợi gì mà đi theo miếu hoang, cỏ dại mọc rậm, rách nát cũ kỹ, xung quanh giăng đầy mạnh nhện và rong rêu, dường như đã bỏ phế rất lâu, nhưng dùng để che mưa đỡ gió, tá túc một đêm thì vẫn còn Lăng nhóm lửa phía dưới tượng phật, sau đó ngồi xuống đất, từ từ tháo mặt nạ xuống, để lộ gương mặt trẻ trung tuấn tú. Đôi mày như kiếm, mắt như châu ngọc, sóng mũi cao, làn da ngâm đen, giữa mày lộ ra khí chất ưu đó, hắn lấy một miếng lương khô ra khỏi hành lí, vừa đưa đến miệng…"Meo! " Một con vật nhỏ nhưng có sự hiện hữu mạnh mẽ, tuyệt đối không bị người khác phớt lờ sự tồn Lăng quay đầu nhìn, con mèo đó đang nhìn chăm chăm thức ăn trong tay y, miệng đang nuốt nước bèn chia lương khô thành hai miếng, y và con mèo mỗi người một nửa."Meo! " Con mèo mừng rỡ kêu lên, sau đó yên lặng ngồi bên cạnh ăn phần mình, thỉnh thoảng lại ngóc đầu nhìn nhìn y, ánh mắt chạm nhau rồi lại quay đi, trong lòng Đường Lăng có một cảm xúc kỳ lạ, nhưng lại chẳng nói ra được nguyên nhân. Cứ như thế yên lặng nhìn nhau rồi cúi đầu ăn tiếp, một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí dị no rồi, thì phải ngủ thôi!Mèo con tìm vị trí thoải mái bên cạnh hắn và nằm cuộn lại, đôi mắt khẽ nhắm hờ. Đây là lần đầu ngủ bên ngoài, trong lòng không khỏi lo sợ, nhưng nghĩ tới gần sát cạnh có người nằm chung với mình, nó mới ngủ yên ổn một chút, có một chút cảm giác an toàn nho Lăng cúi đầu nhìn cuộn lông trắng mềm mượt, hệt như quả bóng đang nằm cuộn bên cạnh mình, gần đế nổi hình như cảm giác được hơi thở và nhịp đập rất khẽ , rất nhẹ, rất nhu, rất an tâm của vì là mèo nên không cần đề phòng, không có sát khí. Đường Lăng nhắm mắt lại, bắt đầu ngưng thần tịnh khí, luyện nội công.
Thể loại Truyện Ngắn - Ngôn TìnhTác giả Một Nửa Linh HồnThể loại xuyên không, hài, sủng, HEDịch KamomochanMèo có tình yêu của mèo, người có tình yêu của người, thú có tình yêu của thú, có thể gọi là tuyệt luyến!Trời ơi! Đất hỡi!Thế gian này còn có thiên lý nữa không?Người ta vượt thời gian trở thành mỹ nữ, tại sao cô lại hóa thành con mèo, lại còn là con mèo xấu hết chỗ chê, một con mèo béo tròn ục ịch?!Đúng là một bước sa chân, ngàn lần ân hận!Thêm vào đó, chủ nhân lại còn là một tên đại biến thái có "sở thích đặc biệt".Một ngày vọc cô, hai ngày chọc cô, ba ngày trêu cô, bốn ngày hành hạ cô....Dù hắn ức hiếp cô thế nào, cô đều cắn chặt răng nghênh chiến với sự giày vò của hắn, thế mà cuối cùng bị một con mèo đực quấy rối, rõ ràng là lỗi của con mèo háo sắc đó, tên biến thái chết tiệt lại khăng khăng rằng cô "dụ ong dỗ bướm"!Hứ hứ! Không phân bua được, bỏ nhà ra đi!Nhưng tại sao trong những tháng ngày trở thành mèo hoang lưu lạc lại càng khiến cô nhớ đến chết rồi! Hay là cô đã mắc chứng bệnh thích bị ngược đãi....Đối với vạn vật trên thế gian, khoảnh khắc này hắn sẽ yêu thích, hoặc ngoảnh lưng chán ghét, giây phút này cảm hứng thú, chớp mắt đã ngán đầu chó nhảy điệu Hula? Kền kền mọc lông? Chó chồn ấp trứng? Cú mèo trồng cây chuối? Gấu không đuôi mọc đuôi?Ôi!Tất cả đều không hợp ý hắn tại vì sao? Ứ! Đáp án chỉ có bốn từ - Chưa đủ thú vị!Không ngờ răng, "Mèo lười đệ nhất thiên hạ", một trong những thứ hắn sưu tầm, sau khi chết đi sống lại vì quá sức lười nhác ấy đã đột nhiên thay đổi tính tình, lần trùng phùng đầu tiên đã khiến hắn để lộ "bản tinh", suýt chút tuyệt tử tuyệt Thật lý thú!Nào ngờ nó dám lén lút "trộm mèo" đã đành, còn dám ly kỳ mất tích, lần này khiến hắn ngày càng "bất bình thường" như khi biết một câu chuyện cảm động, nếu không có người nghe, mãi mãi chỉ có bản thân mình chuyện của hắn, thực ra chỉ có ba từ, ta yêu vẹn ba từ, đối tượng hắn yêu, lại không phải là người....***Như văn án đã nêu, Say đắm một nàng mèo có một nội dung cực kì lạ và mối quan hệ tình cảm giữa nam chính và “nữ chính” cũng kì lạ nốt. Nữ chính xuyên không không được lợi lộc gì, không thành thiên kim mỹ nữ mà thành một con mèo bonus thêm thằng chủ biến thái mất giới ngôn tình được kể dưới cái nhìn của một nàng mèo tưởng chừng sẽ kì dị, nhưng dưới cách kể hài hước, giản dị của tác giả thì nó hiện lên thật ngộ nghĩnh, đáng yêu và biến thái không chịu nổi. Nam chính cũng vô cùng đặc biệt, riêng chuyện đi cảm nắng một con mèo là đủ thấy anh ta biến thái chính mèo Ôn Tâm được xây dựng rất thú vị và khiến người ta yêu muốn cắn, với những màn đánh ghen đậm chất con dài, không văn chương trau chuốt nhưng hành văn đơn giản, đáng yêu ấy lại là tác phẩm thích hợp để bạn tìm đọc nếu muốn một chút giải trí, hài hước vào cuối tuần. Cái kết của truyện cũng rất đáng mong chờ vì sự dễ thương mà nó mang hố nếu bạn thích một chút dị hợm, một chút quái đản và rất nhiều, rất nhiều sự dễ thương nhé.***Review_Giới_thiệu_truyện Tên truyện SAY ĐẮM MỘT NÀNG MÈO Tác giả Một nửa linh hồn Thể loại Xuyên không, pha chút huyền huyễn, hài hước, sủng, HE. Tình trạng Hoàn, 10 chương. - Ôn Tâm - một cô gái trẻ yêu động vật xả thân cứu một con mèo qua đường mà mất mạng. Con mèo ấy lại không phải mèo bình thường mà là mèo dưới trướng của Tử Thần. Cô gái vẫn chưa tận mạng nên được con mèo giúp sức sống lại một lần nữa dưới thời không khác. Cô mong muốn “Yêu cầu của ta không nhiều, trước nhất là không được thay đổi giới tính. Ta không muốn một sớm thức giấc, phát hiện ra mình trở thành một gã đàn ông. Còn nữa, da dẻ phải trắng trẻo, tướng tá đàng hoàng, tục ngữ có câu một làn da trắng che được ba khuyết điểm xấu, trước đây ta rất trắng trẻo, nên điểm này ta rất kiên trì. Đúng rồi! Còn nữa còn nữa, nếu có thể thì phải có tiền có thế, được nằm hưởng phước là tốt nhất rồi, không cần phải chịu khổ chịu tội." Cuối cùng thực sự được như ước nguyện, nhưng lại dưới thân xác của một con mèo lười sủng vật của Nam Cung Cẩm - cháu trai của Thuần vương phi, thông minh tuyệt đỉnh, tài hoa hơn người. Ở đây, khoan nói đến gia tài hùng hậu, gia thế hiển hách, chỉ luận về tướng mạo tuấn tú tuyệt đỉnh của y, Nam Cung Cẩm đã có thể mê hoặc chúng sinh, nữ nhi thì ái mộ, nam nhân thì đố kỵ. Hắn hết mực cưng chiều con mèo lười, mặt khác, ra sức trêu chọc đùa giỡn con mèo của mình. Khiến Ôn Tâm cho rằng bị khi dễ mà bỏ trốn. Chính lúc này, Nam Cung Cẩm lại nhận ra hắn lại yêu một con mèo. Xa Nam Cung Cẩm, Ôn Tâm lại mong được gặp hắn. -[ Trích đoạn 1 ]- "Nhưng... thuộc hạ không hiểu, sao hôm nay Tiểu Bạch lại làm những cử động thất thường này? " Nam Cung Cẩm bụm miệng cười, nói "Có thể là do trước đây ta đã làm một thực nghiệm nho nhỏ, đã chọc nó nổi giận rồi. " "Ồ? Thiếu gia, thực nghiệm gì vậy? " "Ta quăng một con nhện lên người nhóc con. Nó á một tiếng, nhảy lên ghế. " "Sau đó thì sao? " "Ta lại quăng một con gián lên người nó. Nó á hai tiếng, nhảy lên bàn. " "Tiếp đến ? " "Ta lại quăng một con chuột cho nó, nó nhảy thẳng lên người ta, sau đó cào nát áo của ta. " "Kết luận là..." "Ừm, nó hận con chuột hơn. " Theo tôi thì nó hận thiếu gia người thì có! - Tình yêu liệu có thể xảy ra giữa mèo và người? Liệu Ôn Tâm có tìm được cách trở lại làm người hay mãi mãi là một con mèo? Ái tình giống như một chữ “điên”, chỉ cần họ yêu nhau, dường như có thể vượt qua mọi trở ngại, biến thứ không thể thành có thể. Từ khi xác định được tình cảm của mình, không ai có thể bước vào trong lòng Nam Cung Cẩm ngoài con mèo lười của hắn nữa rồi... -[ Trích đoạn 2]- "Không thể nói?....Không thể nói....Đệ không thể nói.....tại sao đệ lại như thế.... tại sao đệ lại yêu nó rồi? Tại sao như thế nhỉ?! " Bất lực đấm vào chiếc bàn tròn, Nam Cung Cẩm khẽ gầm gừ như bộc phát. Nhìn thấy Tiểu Cẩm nói ra những lời u uất trong lòng, Lý Ngự bỗng chợt nhẹ nhõm. Nhưng lời Tiểu Cẩm khiến trái tim y thắt lại. Tiểu Cẩm lại có thể vì tình yêu mà điên đảo hồn phách thế này à? Ai? "Nó" trong lời Tiểu Cẩm là ai?! Từ nhỏ đến lớn chưa hề thấy Tiểu Cẩm mất phong độ như hôm nay. Thật kỳ lạ, cũng chẳng thấy bên cạnh Tiểu Cẩm có ai đặc biệt? "Nó là ai? Sao ta chưa hề nghe đệ nói bao giờ? " "Nó...nó mất tích rồi...đã mất tích nửa tháng nay rồi...." Nam Cung Cẩm hạ mắt xuống che đi cảm xúc dâng trào trong đó. "Lý Ngự....huynh biết không, đệ không thể yêu nó! Không thể yêu nó! Không thể yêu nó! " Giọng điệu chuyển từ cứng rắn sang yếu ớt, Nam Cung Cẩm lần nữa nói ra nỗi khổ trong lòng y. "Tiểu Cẩm, tại sao lại không thể yêu cô ta?! " Lý Ngự chưa bao giờ biết thì ra Tiểu Cẩm cũng có mặt tiêu cự như vậy. "Chẳng lẽ thế lực trong Ám Ảnh Các là giả à? Chẳng lẽ gia tài Nam Cung là rỗng sao? Chân trời góc bể, tìm một người có khó gì? Đối với đệ lại càng không phải chuyện khó khăn." Nam Cung Cẩm tuyệt vọng lắc đầu, bây giờ, y cần một đối tượng để tâm sự. Nên… "Nó không phải một con người...." "Cái gì? " "Đệ đã yêu....cái đệ trân trọng nhất...nó không phải một con người! Nó là một con mèo! Một loài vật!...Đệ có thêm nhiều người thì có ích gì? Đệ có thêm nhiều tiền thì ích gì? Sau cùng tìm ra thì sao? Bọn họ có thể giúp đệ biến nó thành người không? Được không? " Lý Ngự ngồi ngớ người ra ở đó, rất lâu không nhúc nhích. Liếm liếm vành môi khô khan, hỏi rất không chắc chắn, "Tiểu Cẩm...đệ...không đùa chứ? Đệ...vừa nói đệ yêu...một con mèo? " Nam Cung Cẩm gật đầu nặng nề, đoạt lấy ly rượu, tiếp tục uống từng ngụm to. ... "Con mèo đó...có phải chính là con mèo trắng lần trước đệ nhắc đến? " "Ừ. Đệ còn nhớ hôm đó đệ nổi giận, giận nó lăng nhăng với con mèo khác, kế đến huynh nhạo đệ ghen tuông. Hôm sau đệ về tới phủ, nó mất tích rồi...Lý Ngự, huynh nói xem, tại sao nó lại mất tích? Nó còn sống không? Có khi nào thực ra đã chết rồi? " "Tiểu Cẩm...rõ ràng đệ biết mối tình này là không thể! Đệ...cớ sao phải làm khổ mình? " Việc đến nước này, Lý Ngự cũng không biết làm sao an ủi con người vừa nhận ra mình đã yêu nhưng lại là không thể yêu này! Nam Cung Cẩm cười ngu ngơ, nằm lăn ra bàn, mân mê ly rượu. "Đúng thế! Người bình thường đều sẽ nghĩ như huynh đúng không? Ai lại yêu một con mèo chứ? Một con mèo thích giận dỗi, một con mèo thông minh khác thường, một con mèo nghịch ngợm, một con mèo đáng ghét, một con mèo khiến người ta thương xót, một con mèo tham ăn, một con mèo thích chơi, một con mèo tính khí nóng nảy, một con mèo gian xảo, một con mèo lười nhác...." -Một review, nghìn câu chuyện, muôn vàn cảm xúc. Nếu bạn thích bài review này, hãy like và share để ủng hộ review team nhé!Mời các bạn đón đọc Say Đắm Một Nàng Mèo của tác giả Một Nửa Linh Hồn.
Thể loại xuyên không, hài, sủng, HE Dịch Kamomochan Mèo có tình yêu của mèo, người có tình yêu của người, thú có tình yêu của thú, có thể gọi là tuyệt luyến! Trời ơi! Đất hỡi! Thế gian này còn có thiên lý nữa không? Người ta vượt thời gian trở thành mỹ nữ, tại sao cô lại hóa thành con mèo, lại còn là con mèo xấu hết chỗ chê, một con mèo béo tròn ục ịch?! Đúng là một bước sa chân, ngàn lần ân hận! Thêm vào đó, chủ nhân lại còn là một tên đại biến thái có "sở thích đặc biệt". Một ngày vọc cô, hai ngày chọc cô, ba ngày trêu cô, bốn ngày hành hạ cô.... Dù hắn ức hiếp cô thế nào, cô đều cắn chặt răng nghênh chiến với sự giày vò của hắn, thế mà cuối cùng bị một con mèo đực quấy rối, rõ ràng là lỗi của con mèo háo sắc đó, tên biến thái chết tiệt lại khăng khăng rằng cô "dụ ong dỗ bướm"! Hứ hứ! Không phân bua được, bỏ nhà ra đi! Nhưng tại sao trong những tháng ngày trở thành mèo hoang lưu lạc lại càng khiến cô nhớ đến hắn. Thôi chết rồi! Hay là cô đã mắc chứng bệnh thích bị ngược đãi.... Đối với vạn vật trên thế gian, khoảnh khắc này hắn sẽ yêu thích, hoặc ngoảnh lưng chán ghét, giây phút này cảm hứng thú, chớp mắt đã ngán ngẩm. Khỉ đầu chó nhảy điệu Hula? Kền kền mọc lông? Chó chồn ấp trứng? Cú mèo trồng cây chuối? Gấu không đuôi mọc đuôi? Ôi!Tất cả đều không hợp ý hắn. Hỏi hắn tại vì sao? Ứ! Đáp án chỉ có bốn từ - Chưa đủ thú vị! Không ngờ răng, "Mèo lười đệ nhất thiên hạ", một trong những thứ hắn sưu tầm, sau khi chết đi sống lại vì quá sức lười nhác ấy đã đột nhiên thay đổi tính tình, lần trùng phùng đầu tiên đã khiến hắn để lộ "bản tinh", suýt chút tuyệt tử tuyệt tôn. Haha! Thật lý thú! Nào ngờ nó dám lén lút "trộm mèo" đã đành, còn dám ly kỳ mất tích, lần này khiến hắn ngày càng "bất bình thường"rồi. Giống như khi biết một câu chuyện cảm động, nếu không có người nghe, mãi mãi chỉ có bản thân mình biến. Câu chuyện của hắn, thực ra chỉ có ba từ, ta yêu nàng. Vỏn vẹn ba từ, đối tượng hắn yêu, lại không phải là người.... *** Như văn án đã nêu, Say đắm một nàng mèo có một nội dung cực kì lạ và mối quan hệ tình cảm giữa nam chính và “nữ chính” cũng kì lạ nốt. Nữ chính xuyên không không được lợi lộc gì, không thành thiên kim mỹ nữ mà thành một con mèo bonus thêm thằng chủ biến thái mất nết. Thế giới ngôn tình được kể dưới cái nhìn của một nàng mèo tưởng chừng sẽ kì dị, nhưng dưới cách kể hài hước, giản dị của tác giả thì nó hiện lên thật ngộ nghĩnh, đáng yêu và biến thái không chịu nổi. Nam chính cũng vô cùng đặc biệt, riêng chuyện đi cảm nắng một con mèo là đủ thấy anh ta biến thái rồi. Nữ chính mèo Ôn Tâm được xây dựng rất thú vị và khiến người ta yêu muốn cắn, với những màn đánh ghen đậm chất con mèo. Không dài, không văn chương trau chuốt nhưng hành văn đơn giản, đáng yêu ấy lại là tác phẩm thích hợp để bạn tìm đọc nếu muốn một chút giải trí, hài hước vào cuối tuần. Cái kết của truyện cũng rất đáng mong chờ vì sự dễ thương mà nó mang lại. Nhảy hố nếu bạn thích một chút dị hợm, một chút quái đản và rất nhiều, rất nhiều sự dễ thương nhé. *** Review_Giới_thiệu_truyện Tên truyện SAY ĐẮM MỘT NÀNG MÈO Tác giả Một nửa linh hồn Thể loại Xuyên không, pha chút huyền huyễn, hài hước, sủng, HE. Tình trạng Hoàn, 10 chương. - Ôn Tâm - một cô gái trẻ yêu động vật xả thân cứu một con mèo qua đường mà mất mạng. Con mèo ấy lại không phải mèo bình thường mà là mèo dưới trướng của Tử Thần. Cô gái vẫn chưa tận mạng nên được con mèo giúp sức sống lại một lần nữa dưới thời không khác. Cô mong muốn “Yêu cầu của ta không nhiều, trước nhất là không được thay đổi giới tính. Ta không muốn một sớm thức giấc, phát hiện ra mình trở thành một gã đàn ông. Còn nữa, da dẻ phải trắng trẻo, tướng tá đàng hoàng, tục ngữ có câu một làn da trắng che được ba khuyết điểm xấu, trước đây ta rất trắng trẻo, nên điểm này ta rất kiên trì. Đúng rồi! Còn nữa còn nữa, nếu có thể thì phải có tiền có thế, được nằm hưởng phước là tốt nhất rồi, không cần phải chịu khổ chịu tội." Cuối cùng thực sự được như ước nguyện, nhưng lại dưới thân xác của một con mèo lười sủng vật của Nam Cung Cẩm - cháu trai của Thuần vương phi, thông minh tuyệt đỉnh, tài hoa hơn người. Ở đây, khoan nói đến gia tài hùng hậu, gia thế hiển hách, chỉ luận về tướng mạo tuấn tú tuyệt đỉnh của y, Nam Cung Cẩm đã có thể mê hoặc chúng sinh, nữ nhi thì ái mộ, nam nhân thì đố kỵ. Hắn hết mực cưng chiều con mèo lười, mặt khác, ra sức trêu chọc đùa giỡn con mèo của mình. Khiến Ôn Tâm cho rằng bị khi dễ mà bỏ trốn. Chính lúc này, Nam Cung Cẩm lại nhận ra hắn lại yêu một con mèo. Xa Nam Cung Cẩm, Ôn Tâm lại mong được gặp hắn. -[ Trích đoạn 1 ]- "Nhưng... thuộc hạ không hiểu, sao hôm nay Tiểu Bạch lại làm những cử động thất thường này? " Nam Cung Cẩm bụm miệng cười, nói "Có thể là do trước đây ta đã làm một thực nghiệm nho nhỏ, đã chọc nó nổi giận rồi. " "Ồ? Thiếu gia, thực nghiệm gì vậy? " "Ta quăng một con nhện lên người nhóc con. Nó á một tiếng, nhảy lên ghế. " "Sau đó thì sao? " "Ta lại quăng một con gián lên người nó. Nó á hai tiếng, nhảy lên bàn. " "Tiếp đến ? " "Ta lại quăng một con chuột cho nó, nó nhảy thẳng lên người ta, sau đó cào nát áo của ta. " "Kết luận là..." "Ừm, nó hận con chuột hơn. " Theo tôi thì nó hận thiếu gia người thì có! - Tình yêu liệu có thể xảy ra giữa mèo và người? Liệu Ôn Tâm có tìm được cách trở lại làm người hay mãi mãi là một con mèo? Ái tình giống như một chữ “điên”, chỉ cần họ yêu nhau, dường như có thể vượt qua mọi trở ngại, biến thứ không thể thành có thể. Từ khi xác định được tình cảm của mình, không ai có thể bước vào trong lòng Nam Cung Cẩm ngoài con mèo lười của hắn nữa rồi... -[ Trích đoạn 2]- "Không thể nói?....Không thể nói....Đệ không thể nói.....tại sao đệ lại như thế.... tại sao đệ lại yêu nó rồi? Tại sao như thế nhỉ?! " Bất lực đấm vào chiếc bàn tròn, Nam Cung Cẩm khẽ gầm gừ như bộc phát. Nhìn thấy Tiểu Cẩm nói ra những lời u uất trong lòng, Lý Ngự bỗng chợt nhẹ nhõm. Nhưng lời Tiểu Cẩm khiến trái tim y thắt lại. Tiểu Cẩm lại có thể vì tình yêu mà điên đảo hồn phách thế này à? Ai? "Nó" trong lời Tiểu Cẩm là ai?! Từ nhỏ đến lớn chưa hề thấy Tiểu Cẩm mất phong độ như hôm nay. Thật kỳ lạ, cũng chẳng thấy bên cạnh Tiểu Cẩm có ai đặc biệt? "Nó là ai? Sao ta chưa hề nghe đệ nói bao giờ? " "Nó...nó mất tích rồi...đã mất tích nửa tháng nay rồi...." Nam Cung Cẩm hạ mắt xuống che đi cảm xúc dâng trào trong đó. "Lý Ngự....huynh biết không, đệ không thể yêu nó! Không thể yêu nó! Không thể yêu nó! " Giọng điệu chuyển từ cứng rắn sang yếu ớt, Nam Cung Cẩm lần nữa nói ra nỗi khổ trong lòng y. "Tiểu Cẩm, tại sao lại không thể yêu cô ta?! " Lý Ngự chưa bao giờ biết thì ra Tiểu Cẩm cũng có mặt tiêu cự như vậy. "Chẳng lẽ thế lực trong Ám Ảnh Các là giả à? Chẳng lẽ gia tài Nam Cung là rỗng sao? Chân trời góc bể, tìm một người có khó gì? Đối với đệ lại càng không phải chuyện khó khăn." Nam Cung Cẩm tuyệt vọng lắc đầu, bây giờ, y cần một đối tượng để tâm sự. Nên… "Nó không phải một con người...." "Cái gì? " "Đệ đã yêu....cái đệ trân trọng nhất...nó không phải một con người! Nó là một con mèo! Một loài vật!...Đệ có thêm nhiều người thì có ích gì? Đệ có thêm nhiều tiền thì ích gì? Sau cùng tìm ra thì sao? Bọn họ có thể giúp đệ biến nó thành người không? Được không? " Lý Ngự ngồi ngớ người ra ở đó, rất lâu không nhúc nhích. Liếm liếm vành môi khô khan, hỏi rất không chắc chắn, "Tiểu Cẩm...đệ...không đùa chứ? Đệ...vừa nói đệ yêu...một con mèo? " Nam Cung Cẩm gật đầu nặng nề, đoạt lấy ly rượu, tiếp tục uống từng ngụm to. ... "Con mèo đó...có phải chính là con mèo trắng lần trước đệ nhắc đến? " "Ừ. Đệ còn nhớ hôm đó đệ nổi giận, giận nó lăng nhăng với con mèo khác, kế đến huynh nhạo đệ ghen tuông. Hôm sau đệ về tới phủ, nó mất tích rồi...Lý Ngự, huynh nói xem, tại sao nó lại mất tích? Nó còn sống không? Có khi nào thực ra đã chết rồi? " "Tiểu Cẩm...rõ ràng đệ biết mối tình này là không thể! Đệ...cớ sao phải làm khổ mình? " Việc đến nước này, Lý Ngự cũng không biết làm sao an ủi con người vừa nhận ra mình đã yêu nhưng lại là không thể yêu này! Nam Cung Cẩm cười ngu ngơ, nằm lăn ra bàn, mân mê ly rượu. "Đúng thế! Người bình thường đều sẽ nghĩ như huynh đúng không? Ai lại yêu một con mèo chứ? Một con mèo thích giận dỗi, một con mèo thông minh khác thường, một con mèo nghịch ngợm, một con mèo đáng ghét, một con mèo khiến người ta thương xót, một con mèo tham ăn, một con mèo thích chơi, một con mèo tính khí nóng nảy, một con mèo gian xảo, một con mèo lười nhác...." - Một review, nghìn câu chuyện, muôn vàn cảm xúc. Nếu bạn thích bài review này, hãy like và share để ủng hộ review team nhé! Mời các bạn đón đọc Say Đắm Một Nàng Mèo của tác giả Một Nửa Linh Hồn.
Mười tháng sau…Nam Cung Phủ - kinh thành đệ nhất phú hộ đang giương đèn kết hoa, tổ chức tiệc lớn, khách đến chúc tụng từ tám phương không ngớt, khiến phủ Nam Cung trở nên náo nhiệt khác sơ sinh đầy một tháng sẽ tổ chức lễ chúc mừng, gọi là "Đầy tháng", là món quà đầu tiên của con người. Nhà Nam Cung tất nhiên phải mở trăm bàn tiệc mời rượu đầy thương gia, nhân vật tiếng tâm, quan lại trong thành đều chuẩn bị quà mừng tinh nói, vợ Nam Cung Cẩm có gốc gác dữ dằn, là con nuôi của Thuần vương phi, nghĩa muội của Thuần tiểu vương sau khi đứa bé bắt quà trước mặt mọi người, sắc mặt Nam Cung phu nhân trầm xuống ngay. Đứa trẻ không bắt vàng bạc, không bắt kẹo, bắt qua bắt lại, sau cùng chẳng biết làm thế nào mà trong sảnh bỗng có con mèo chui ra, đứa bé một tay ôm lấy mèo, từ đó không chịu thả ra tiếng huyên náo dần tan đi, ngoài cửa sổ, trăng đang tròn, đêm hôm khuya. Vật thể trong phòng bị một luồng sương mờ bao trùm, khó thể nhận dạng."Rốt cục nó đã ngủ chưa? " Nam Cung Cẩm nhìn đứa bé cứ nằm mãi trong lòng Ôn Tâm , rất không vui bé này sinh ra có vẻ để chống đối y, từ sau khi nó sinh ra, đã độc chiếm người vợ đáng yêu của y, thậm chí không còn được thân mật nhau nữa, y đã sắp hết sức chịu đựng rồi. Nếu không vì thấy nhóc con thích nó, y đã sớm ném đứa bé ra đường, ai thích thì cứ nhặt!Đứa bé thấy mặt Nam Cung Cẩm bỗng trở nên kỳ quặc, lập tức xếch môi, nhăm mặt, oa oa khóc ầm lên."Chàng xem chàng…" Ôn Tâm trừng mắt nhìn y, nhẹ nhàng vỗ lưng đứa bé, dỗ dành, tiếng khóc của đứa bé đã nguôi dần, vừa ngủ vừa ngậm ngón tay út be bé."Cần gì dỗ nó, cứ để nó khóc, khan tiếng sẽ hết khóc thôi, nếu không thì ta tìm miếng vải gòn bịt miệng nó lại. " Nam Cung Cẩm nói rất nghiêm Tâm không kìm nổi trợn trắng mắt. "Thôi đi! Nó chỉ là một đứa bé, có cần phải ra tay mạnh thế không? Chàng đấy, chưa thấy ai hận con mình như chàng. "Nam Cung Cẩm dịu dàng ôm từ sau lưng cô, cúi đầu thì thầm bên tai "Rõ ràng nàng biết, trừ nàng ra, ta chẳng có hứng thú với bất kỳ cái gì nữa. "Ôn Tâm bất giác thở dài. Không biết nên nói hắn vô tình hay chân tình. Nhưng tên biến thái này, cũng chỉ có cô mới chịu nổi hắn!Nghe ai từng bảo rằng "Tình dục hài hòa là chìa khóa vạn năng giải quyết mọi vấn đề! "Người này thực vĩ đại!Thực ra, thứ ràng buộc và nối liền vận mệnh cô mà con mèo đen đã nói, chính là đứa bé! Một sự ràng buộc huyết thống thuộc về thời đại này!Đây chính là nguyên nhân từ sau khi cô gặp phải sự kiện hành hạ mèo rồi biến thành người và không bị biến thành mèo nữa, cô và Nam Cung Cẩm chỉ một lần mà đã mang thai. Khi cô biết mình có mang, chưa kịp vui mừng, nỗi lo âu lại xuất hiện. Chẳng biết cô sẽ sinh ra cái gì? Là người? Hay mèo?Cô cứ lo âu căng thẳng hết mấy tháng trời, mãi khi đứa bé oa oa lọt lòng, tảng đá trong lòng mới thả xuống được."Nhóc con....Ta nhớ nàng....." Nam Cung Cẩm áp sát bàn tay vào eo, khiến cả tấm lưng cô dựa sát vào lồng ngực y, y không ngừng hôn lên đôi má cô, cắn nhẹ vành tai cũng không kìm được cảm xúc, hơi ngẩng đầu lên, khẽ y trượt xuốt đùi, sau đó đi lên, từ từ kéo áo cô lên, bàn tay hơi lành lạnh linh hoạt dò thám trong áo cô....."Buông....buông tay.... để ta đặt con xuống....."Cô khẽ thở ra, đôi má ửng hồng, dáng vẻ đáng yêu vô cùng."Chết tiệt! Lại là đứa bé này! "Nhìn bộ dạng tức tối của y, cô khẽ cười, ngẩng đầu hôn nhẹ lên bờ môi xinh đẹp của y, nói "Đợi đã, ta qua ngay. "Sau khi bế đứa bé đang ngủ vào trong giường gỗ dành cho trẻ sơ sinh bên vài giây sau đó, Ôn Tâm chợt la thất thanh, "Á…""Sao thế? " Nam Cung Cẩm hoảng hốt nhìn người vợ bé bỏng."Cẩm, làm thế nào đây? " Cô nhìn y, hoang mang không biết làm sao."Thế nào là thế nào? ""Chúng ta.... chúng ta...." Ôn Tâm hoảng đến sắp khóc."Chúng ta thế nào? ""Con chúng ta biến thành một con mèo rồi! ""Hả? "Hôm nay là ngày 15 trăng tròn, đứa bé mới sinh này, e rằng cũng chưa biết được vận mệnh của mình sẽ còn thú vị đến cỡ nào nhỉ?
Say Đắm Một Nàng Mèo GIỚI THIỆU CHUNG Tác giả Một Nửa Linh Hồn Thể loại Ngôn tình, Xuyên không, Cổ đại, Hài hước Nguồn Sưu tầm Trạng thái Hoàn thành NỘI DUNG TRUYỆN Mèo có tình yêu của mèo, người có tình yêu của người, thú có tình yêu của thú, có thể gọi là tuyệt luyến! Trời ơi! Đất hỡi! Thế gian này còn có thiên lý nữa không? Người ta vượt thời gian trở thành mỹ nữ, tại sao cô lại hóa thành con mèo, lại còn là con mèo xấu hết chỗ chê, một con mèo béo tròn ục ịch?! Đúng là một bước sa chân, ngàn lần ân hận! Thêm vào đó, chủ nhân lại còn là một tên đại biến thái có “sở thích đặc biệt”. Một ngày vọc cô, hai ngày chọc cô, ba ngày trêu cô, bốn ngày hành hạ cô…. Hứ hứ! Không phân bua được, bỏ nhà ra đi! Nhưng tại sao trong những tháng ngày trở thành mèo hoang lưu lạc lại càng khiến cô nhớ đến hắn. Thôi chết rồi! Hay là cô đã mắc chứng bệnh thích bị ngược đãi…. Đối với vạn vật trên thế gian, khoảnh khắc này hắn sẽ yêu thích, hoặc ngoảnh lưng chán ghét, giây phút này cảm hứng thú, chớp mắt đã ngán ngẩm. cập nhật audio truyện mới và hot nhất hiện nay. Các bạn muốn nghe truyện gì tiếp theo 🤔? Hãy đánh giá 5* và để lại tên truyện trong comment cho chúng tớ biết nhé! ^^ Mời các bạn nghe audio truyện full được sưu tầm bởi ️️ Truyện đã được up hoàn chỉnh. Chúc các bạn nghe truyện vui vẻ. 💛🧡 Cảm ơn các bạn đã lắng nghe và ủng hộ chúng tôi 🧡💛 📧 Email góp ý info 💌 Facebook
say đắm một nàng mèo