Tác giả: Hà My Nguyễn. Thể loại: Truyện Teen. Trạng thái: Truyện đã hoàn, truyện đang HOT. Nội dung truyện Độc Sủng - Chỉ Yêu Mình Em. Một người được bao bởi vẻ ngoài lạnh lùng, một vị chủ tịch trẻ tuổi đầy quyền lực, là con cháu danh môn vọng tộc. Anh tàn nhẫn, anh nguy hiểm.
Đọc truyện Độc Sủng - Chỉ Yêu Mình Em của tác giả Ha My Nguyen, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng.
Độc Sủng - Chỉ Yêu Mình Em Chương 15 Chương trước Chương tiếp Năm người trò chuyện thêm một lúc rồi xuống tầng, cùng lúc đó Tô Mộc Hy bước ra từ phòng mình. Cô ngẩn người khi thấy năm người "Các anh?" Bạch Nhiên, Mục Lâm, Gia Vĩnh vẫy tay chào cô còn Hữu Cảnh gật đầu thay cho lời chào.
P37: Nhân Sinh Chi Khởi, Độc Sủng Chỉ Mình Em Posted on October 4, 2022 by admins Vì tình yêu với Cố Hân Duy, Giả Tử Nhiên lạnh nhạt với người thân, đối xử tàn nhẫn với Mạc Tình Duyệt, chia lìa với người bạn thân Khương Tiếu, cuối cùng cô phát hiện mình chỉ là quân cờ bị người khác chơi. túng thiếu.
Trong phòng còn lại mỗi mình cô, nhìn đống truyện đã đọc được một chồng mà cô thở dài ngao ngán. Chán nản quá đi! Liếc thấy chiếc điều khiển tivi, mắt cô sáng rỡ, vì đảm bảo cho sức khỏe nên cô không được phép dùng đến đồ điện tử.
Truyện Độc Sủng - Chỉ Yêu Mình Em Chương 84: Đêm tân hôn (2) /87 Chương Sau Chương Tiếp "Bảo bối, thả lỏng ra nào!" thấy Tô Mộc Hy căng thẳng, cơ thể vì thế mà trở nên cứng ngắc. Lãnh Mạc Thiên không khỏi thấy buồn cười, anh dịu giọng dỗ cô.
Mà ở đó, Khúc Viễn Ninh vẫn chưa rời đi, anh ta chỉ đứng nhìn, gảy gảy tàn thuốc trên tay rồi hút lấy một hơi. Khương Tiếu đã gào lên cầu cứu, tiếng gào thét nghe đến nhỏ máu, vậy mà, Khúc Viễn Ninh chỉ cười nhạt một tiếng, thản nhiên đứng nhìn Khương Tiếu
zqnH. 0 lượt thích / 547 lượt đọc Một người được bao bởi vẻ ngoài lạnh lùng, một vị chủ tịch trẻ tuổi đầy quyền lực, là con cháu danh môn vọng tộc. Anh tàn nhẫn, anh nguy hiểm. Tình yêu với anh chắc chỉ là một thứ trao đổi, lợi ích có được khi giao dịch??? Nhưng người như vậy không hiẻtu sao lại để ý đến một cô gái bị tai nạn như cô??? Cô không hiểu cũng không nhớ gì cả. Cô đã mất trí nhớ sau tai nạn, thân phận của cô như một bí ẩn Cô biết là anh đã cứu cô! Lại còn để cô ở bên cạnh mình. Một người không gần nữ sắc như anh có thể làm vậy thật khiến không biết bao nhiêu người mắt to mắt nhỏ. Những bí ẩn về thân phận của cô liệu có thể giải đáp? Đối với cô và anh, điều đó có lợi hay có hại? Những bất ngờ sẽ còn xảy ra với hai người... Độc sủng - chỉ yêu mình em/anh....
Trong căn phòng rộng lớn với tông màu trầm lạnh lẽo. Trên bậc thềm cửa sổ, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp nhưng gương mặt lại thấm đậm nét bi thương khiến ai nhìn vào cũng phải đau lòng. Cô gái dựa người vào tường, đôi mắt vô định nhìn vào khoảnh không phía trước. Lớp cửa kính chắn bên ngoài đã thấm đẫm hơi mờ của bầu không khí lạnh giá. "Sắp sang đông rồi...nhanh thật đấy!" đôi môi đỏ mọng khẽ lẩm bẩm, có chút như có như không mà mỉm cười. Cô đã không còn hơi ấm mà cô mong muốn nữa rồi. Tô Mộc Hy nhìn chiếc khóa treo ở khung cửa sổ mà thở dài. Đến cả tự do cô cũng mất thì còn gì để nuối tiếc nữa không? "Cốc...cốc" "Tô tiểu thư, tôi đến mang chút đồ ăn cho cô!" giọng của một cô người hầu vang lên. Tô Mộc Hy thở hắt ra một hơi, cô đứng dậy bước ra cửa. Làn váy trắng khẽ lay động theo từng bước chân, nhẹ nhàng đến lạ. - Bà quản gia có nhắc tôi mang chút đồ ăn lên cho cô, có phải từ chiều đến giờ cô chưa ăn gì đúng không? - Cô người hầu mỉm cười mang khay đồ ăn nhẹ vào một chiếc bánh sandwich và một ly sữa tươi. Thật ra đây là do ông chủ tức đại thiếu gia Lãnh Mạc Thiên phân phó nhưng anh lại không cho cô ta nói ra nên đành chịu thôi. - Cảm ơn cô! - Tô Mộc Hy cười nhẹ nói - Vậy tôi xin phép! Cô ăn ngon miệng nhé! - Cô người hầu cúi người rồi ra khỏi phòng, trước khi đi, như nhớ đến gì đó, cô ta quay lại - À, tối nay thiếu gia không về biệt thự! Cô nghỉ ngơi sớm ạ. - Ukm... - Cô buồn bã cúi đầu Cô người hầu nhìn Tô Mộc Hy mà thở dài, thật không hiểu thiếu gia và cô gái này như thế nào nữa. Lúc trước không phải còn tốt lắm sao? Chỉ mấy ngay Tô tiểu thư mất tích thôi mà đã thành như vậy rồi...haizz Tô Mộc Hy ngồi xuống ghế, cầm lấy cốc sữa tươi lên nhấp một ngụm. Tận hưởng vị ngọt ấm lan qua trong cổ họng. Cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn! Nhưng cảm giác hụt hẫng vẫn không thôi biến mất đi. Cô biết, anh đang tránh mặt cô! Dù vì lí do nào đi nữa nhưng anh cũng thành công rồi đấy. Trả thù cô, không bằng thân xác cũng bằng tinh thần. Mà đau đớn về thể xác làm sao bằng được với sự đau đớn về mặt tinh thần? Cô biết anh hiểu điều này, Lãnh Mạc Thiên...anh tàn nhẫn thật đấy! ****************Trong căn biệt thự ở ngoại ô, một bầu không khí lạnh lẽo, tối tăm đến đáng sợ bao trùm cả căn biệt thự. Mấy hàng người đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Từ người hầu, vệ sĩ, thuộc hạ đều chung một cảm giác đó là sợ hãi. Họ sợ hãi người đàn ông đang đứng nghênh ngang trên cao kia, bằng một uy lực nào đó khiến người ta không thể không khuất phục. Simon một thân âu phục đen, càng tăng thêm vẻ quyền uy và băng lãnh thường ngày của hắn. Gương mặt đẹp như tượng tạc lại ẩn chứa sự nguy hiểm đến đáng sợ. Ánh mắt sắc lạnh của hắn quét một dòng người dưới chân mình. Chất giọng lạnh đến đóng băng như tula địa ngục vang lên "Chuyện là sao?" - Thiếu chủ! Là sai sót của chúng tôi! Mong ngài xử phạt! - Tất cả đồng thanh trả lời - Ta cần...một câu trả lời! - Simon cầm một khẩu súng ngắn bên cạnh lên, bắn một phát súng lên trời "Pằng" khiến ai cũng phải run sợ. - Dạ thưa, theo như tôi suy đoán thì có lẽ tiểu thư đã nghe được thông tin xe chở hàng sẽ đến lúc 2h và nhân cơ hội đấy mà bỏ trốn! - Một người can đảm đứng lên nói - Tôi cũng nghĩ như vậy, hơn nữa khi có người phát hiện ra cô ấy mất tích thì có thể tiểu thư đã nhân lúc đấy mà lên xe chở hàng ạ! - Chuyện có đúng như bọn họ nói không? - Anh quay sang trợ lý của mình, lạnh lùng hỏi - Dạ thưa, đúng là như vậy ạ! Tôi có tra được chiếc xe chở hàng bị tai nạn trên đường cách đây 20km, đâm vào một thân cây và hai người trên đó đều có dấu vết bị chích điện. - Địa điểm thì sao? - Tôi điều tra được chiếc xe taxi đã chở cô ấy đi, điểm đến là... - Nói đến đây người trợ lý dừng lại - Hửm? - Simon nhướn mày - Biệt thự của Lãnh gia! Simon gương mặt không có chút gì là ngạc nhiên, hắn đã đoán trước được điều này nhưng trong lòng vẫn luôn mong là không phải. Vì vậy hắn cần một đáp án chính xác nhất! Như hắn đã nói, một câu trả lời không như mong muốn. Hy Hy, cả khi tôi đã nói như thế! Cho em thấy cả những bằng chứng chứng minh những điều tôi nói là sự thật! Em vẫn không tin tôi sao? Hy Hy...em mất đi trí nhớ và thay đổi nhiều thật đấy! Đến nỗi tôi không thể nhận ra nhưng vẫn may là tính cách bướng bỉnh và quật cường của em...vẫn vậy! - Cho người bảo vệ kho hàng, 3 ngày nữa chuyển nhượng đến Ý - Simon trầm ngâm một hồi rồi nói - Sáng mai, điều người đến Lãnh gia, đưa người về! - Vâng thưa thiếu chủ! - Người trợ lý cúi người tuân mệnh Simon liếc một đám người bên dưới, đôi môi mỏng lạnh lẽo mở ra "Đem những người có liên quan vào Ngục Đêm!" câu nói như một án tử hình với họ vậy. Simon lạnh lùng rời đi, trong lòng thầm toan tính. Lần này tôi mà bắt được em thì em còn lâu mới có thể rời khỏi tôi.
Đọc truyện Độc Sủng - Chỉ Yêu Mình Em Full, Đoạn trích Cánh cửa đóng "Cạch" lại một tiếng, chỉ vài phút sau, tiếng rên rỉ và thở dốc đã vang lên không ngừng. Nghe thật khiến cho người ta đỏ mặt, ông quản gia nhìn đám vệ sĩ người hầu đang ngoái người nhìn lên trên thì ho khụ khụ vài tiếng "Không mau làm việc đi còn đứng đây làm gì!" lập tức cả đám vội vàng chạy đi tán loạn, trở về công việc của quản gia thở dài, dù ông chủ phu nhân ân ái thế là tốt nhưng ông vẫn nên đề xuất việc làm cửa cách âm. Chứ để thế này rất gây hại đến trái tim những con người độc thân vui tính như ông đến, Lãnh Mạc Dư mặc bộ đồng phục cấp 1 của trường tiểu học quý tộc. Ngồi vắt vẻo trên ghế sofa, xem tivi và ăn hoa quả. Đôi mắt to tròn đen láy liên tục nhìn lên đồng hồ, hỏi cô người hầu đứng sau "Ba mẹ cháu đâu rồi ạ?"- Dạ thưa thiếu gia, ông chủ và phu nhân... - Chết thật, biết nói sao với thiếu gia bây giờ? cô người hầu chần chừ một lúc rồi gượng cười - Ông chủ và phu nhân đang làm việc ạ!- Làm việc? Từ khi cháu về là đã không thấy họ đâu rồi, việc gì mà lâu thế hả cô? - Lãnh Mạc Dư nghiêng đầu hỏi, dáng vẻ rất đáng yêu và ngây Việc công ty đấy mà! Haha... - Cô người hầu gãi gãi đầu nói, xong nhanh chân lấy lí do rời đi - Xin phép thiếu gia, tôi đi trước ạ!Lãnh Mạc Dư nhìn theo mà bĩu môi, có việc sao? Có ngu mới tin!Nghĩ nghĩ một lúc, cậu tắt tivi, quàng balo lên vai rồi đi lên căn phòng ngủ rộng lớn, trên chiếc giường kingsize, hai thân thể không một mảnh vải che thân ôm chặt lấy nhau. Tô Mộc Hy vì mới bị lăn qua lăn lại nên giờ mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ say. Còn Lãnh Mạc Thiên một bộ dạng thỏa mãn ôm cô, đôi lúc lại vuốt ve cánh tay cô, hôn nhẹ lên trán cô. Mấy tiếng trôi qua, làm cô mệt quá rồi!Đang tính nhắm mặt lại thư giãn thì có tiếng gõ cửa vang lên, theo đó là một giọng nói đầy trẻ thơ "Ba mẹ, ba mẹ xong việc chưa đấy?" Lãnh Mạc Thiên mím môi, thằng nhóc này! Lại chuẩn bị phiền phức với nó rồi đây.
"Cô chủ! Chúng ta mới nhận được tin hắn đã về" tiếng nói gấp gáp vang lên bên tai. Người được gọi là "Cô chủ" nhíu mày nhìn gương chiếu hậu, thấy chiếc xe ô tô màu đen đang bám sát xe mình. Khẽ chửi "Chết tiệt!" rồi tăng tốc độ lên. Chiếc xe đằng sau thấy vậy cũng tăng tốc độ đuổi theo. Chiếc tai nghe bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng. "Tôi đang bị phục kích, chặn đường hắn đi" "Rõ!"Nghe tiếng súng nổ đằng sau, người phụ nữ nhếch môi cười. Nhìn phía trước là khúc ngoặt khá nguy hiểm. Cô đạp phanh xe giảm tốc độ rồi quay vô lăng lái về bên an toàn. Bỗng một chiếc xe tải lớn từ đâu phóng thẳng đến xe cô. Vì quá bất ngờ nên cô không để ý mà bị tông trúng. Chiếc xe đua bị đâm mạnh văng xuống vực.
Bằng tốc độ nhanh nhất, Lãnh Mạc Thiên về biệt thự Lãnh gia. Ném chìa khóa xe cho thuộc hạ rồi vội vàng lên phòng. Tô Mộc Hy đứng trong phòng tắm, mắt không ngừng nhìn ra cửa, trời ơi anh mà không về nhanh là cô chết mất. Đang lúc rối trí thì có tiếng gõ cửa vang lên theo đó là giọng nói lo lắng của người mà cô đang trông đợi "Rose, em sao rồi? Anh mua đồ mà em bảo rồi đây!" Cô thở phào, mở he hé cửa rồi thò cánh tay nhỏ nhắn của mình ra. Lãnh Mạc Thiên khẽ cười, có chút đắn đo nhìn cái túi lớn để "đồ" kia, nhưng cuối cùng sau vài tích tắc suy nghĩ, anh vẫn quyết định đưa cho cô. Tô Mộc Hy chắc hẳn sẽ hạnh phúc lắm đây...nghĩ đến cảnh cô chủ động ôm hôn mình mà khen "Anh là tuyệt nhất!" mà Lãnh Mạc Thiên không khỏi tự hào cười thành tiếng. Thấy tay mình nặng nặng, Tô Mộc Hy ngờ vực cầm túi đồ vào. "Phịch" một tiếng, nhìn vài hộp băng vệ sinh rơi ra trên đất mà khóe môi cô giật giật. Không phải là anh mua hết đống này đấy chứ!? Với số lượng này có mà cả năm cô dùng chắc vẫn chưa hết. Cô ôm đầu thở dài, thôi có còn hơn không. Lãnh Mạc Thiên đang đi đi lại lại trước cửa phòng vệ sinh thì cánh cửa chợt mở ra. Tô Mộc Hy sắc mặt mệt mỏi khệ nệ ôm bụng đi ra. Anh lập tức nhanh tay đỡ cô ngồi xuống sofa, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt mái tóc có chút rối của cô ra sau vành tai. - Thiên...em đau bụng - Cô dựa vào lòng anh, khẽ nũng nịu. - Ngoan, có anh ở đây rồi...sẽ không đau nữa...không đau nữa nhé! - Vừa nói anh vừa dịu dàng xoa bụng cô. Cảm nhận hơi ấm mà anh mang lại, Tô Mộc Hy thỏa mãn cười, cô dụi dụi đầu vào lồng ngực anh, đôi mắt nhắm lại, thả lỏng người thư giãn. - Trong lúc chờ em thì anh có tìm hiểu việc đến tháng của phụ nữ rồi, trên mạng viết nếu bị đau bụng thì hãy làm ấm bụng bằng cách đắp chăn hay ôm một chiếc gối sưởi nhưng anh nghĩ thế này mới là tốt nhất! - Lãnh Mạc Thiên cười nói, vẫn tiếp tục xoa bụng cho cô - Còn nữa, anh mới dặn người hầu pha nước đường đỏ rồi, vì nó rất tốt cho những ngày này, anh nói có đúng không? - Ukm... - Cô mỉm cười gật đầu. - Không khen anh một cái được hử? Anh đang rất cố gắng rồi đó! - Đại ngốc, mè nheo gì thế hả? - Còn nói anh là đại ngốc! Anh là đại ngốc thì em là tiểu ngốc, hai chúng ta yêu nhau là hợp nhất! - Người nào vẫn không hề xấu hổ mà dõng dạc nói. - Haha... - Cô bật cười, hai tay vòng lên cổ anh, kéo xuống rồi nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mỏng một nụ hôn - Anh là tuyệt nhất! Đại ngốc của em... Lãnh Mạc Thiên hơi ngẩn ra rồi nhanh chóng ôm chặt cô, trao cho cô một nụ hôn thật sau. Đến khi Tô Mộc Hy khó thở, anh mới buông cô ra, yêu chiều ngắt mũi cô một cái "Tiểu ngốc, anh yêu em!" *******************Bar Night, phòng VIP "Hữu bang chủ, mừng cậu trở về!" đám người Mục Lâm, Gia Vĩnh, Lãnh Mạc Thiên, Bạch Nhiên cùng nâng cao ly rượu, hô to chào mừng cậu bạn thân mới từ Đức trở về. Cách đây một tuần, Hữu Cảnh có công chuyện cần xử lý bên Đức nên đã đi máy bay sang đó luôn chỉ trong một đêm. Còn không thèm để lại lời nhân nào cho đám bạn đáng thương này. Thế mà người nào đấy được bạn bè chúc mừng rầm rộ nhưng vẫn nói một câu "Màu mè!" khiến ai cũng khựng vài giây lại rồi sôi máu. - Ê ê này, cái gì mà màu mè cơ!? - Mục Lâm trợn mắt nói - Bọn này còn chưa xử lý cậu vì cái tội đi mà không nói lời nào đấy nhé! - Phải đấy! Cậu xem có ai như chúng tớ không? Biết tin cậu về là gác hết mọi công việc, phụ nữ mà chạy đi đón cậu ngay, nói thế mà nghe được hả? - Gia Vĩnh nói chen vào. - Đúng đúng! - Bạch Nhiên xưa nay vẫn không đối đáp được với Hữu Cảnh nên chỉ gật gù đồng ý. Hữu Cảnh vẫn gương mặt lạnh lùng ấy, từ từ đưa ngón tay lên ngoáy ngoáy tai vài cái. Đúng là hành động khiêu khích đáng sợ mà! Bốn người nhìn nhau mà không làm được gì, chỉ sợ nhào đến thì đến xương cốt cũng chẳng còn. Ho khụ khụ vài tiếng, Lãnh Mạc Thiên nói "Cảnh, mình mượn mấy em thú nuôi của cậu nhé!" Hữu Cảnh tay lay lay ly rượu, giọng hòa hoãn vài phần "Cậu muốn mượn em nào!? Cá mập, cá sâu, sói, trăn hay hổ...?" liệt kê một số con ra mà ai cũng đổ mồ hôi hột. - Hừm...sói đi! - Lãnh Mạc Thiên sờ sờ cằm nói - Được! - Này Thiên, cậu mượn thú cưng của Cảnh làm gì vậy? - Mục Lâm tò mò hỏi - Muốn xử vài tên đấy mà! - Anh nhún vai - Có phải mấy đứa có mắt không tròng đụng đến bảo bối của cậu không? Mình nói không sai chứ!? - Gia Vĩnh nháy mắt. - Cũng tinh ý đó! - Anh mỉm cười - Sao cậu không để cô ấy tự xử mấy tên đó đi, tớ thấy bảo bối của cậu cũng không phải dạng vừa đâu, nhất là cô ta còn là em gái kết nghĩa của Simon và là tiểu thư duy nhất của Tô gia! - Bạch Nhiên nói. - Tớ không muốn cô ấy bị bẩn tay - Thật là...nổi da gà rồi! - Mục Lâm, Gia Vĩnh, Bạch Nhiên đồng loạt xoa xoa cánh tay. - Các cậu cũng nhanh chóng kiếm người yêu đi! Đừng kiếm cớ ghen tị với mình - Anh kiêu ngạo - Haha kể chuyện cười hả? Bọn này không thiếu chỉ là không thích dấn thân vào bùn lầy như cậu thôi! - Bạch Nhiên cười nói - Khi nào Hữu bang chủ của chúng ta chịu yêu người nào đó thì lúc ấy bọn này mới dám nói đến chuyện yêu đương! - Gia Vĩnh liếc ánh mắt thâm sâu nhìn Hữu Cảnh đang nhàn nhã uống rượu. - Haha, cố gắng nha! - Mục Lâm khoác vai Hữu Cảnh nói lớn. Hữu Cảnh khóe môi nhếch nhẹ lên, khó có thể nhìn thấy được. Năm người lại như cũ cùng nhau đàm phán uống rượu, trêu ghẹo nhau mà không còn để ý đến thân phận của mình nữa. Họ lúc này không phải là con người giả tạo ở bên ngoài nữa mà họ được sống đúng với chính mình. Trước mặt nhau - những người bạn thân khó có thể gặp được trên đời này.
độc sủng chỉ yêu mình em