reading experience and invite all of you to submit a full paper for our 2020 OpenTESOL conference. All the best, Dr. Nguyen Thi Xuan Lan - Dr. Bui Thi Thuc Quyen - Dr. Huynh Cong Minh Hung - Mr. Mai Minh Tien Editorial Board's members, Proceedings of the 7th OpenTESOL International Conference 2019 Nội Dung Phim. Phim Ngọc Lâu Xuân - Song of Youth (2021) đã đóng máy và sẽ ra mắt khán giả trong thời gian ngắn tới. Phim lấy bối cảnh triều đại nhà Minh vào thời vua Càn Long, Lâm gia bị vu oan là một quan tham và buộc tội chết, tiểu thư Lâm Thiếu Xuân (Bạch Lộc) rơi vào cảnh Ca sĩ: Mỹ Linh Album: Tiếng Hát Mỹ Linh Sáng tác: Ngọc Châu Từng chồi non xanh mơn man Từng hạt mưa long lanh rơi mùa xuân Và trong ánh mắt lấp lánh Lời yêu thương yêu thương ai .. ngập ngừng Mùa xuân đã đến bên em Truyện Ngọc Thị Xuân Thu của tác giả Lâm Gia Thành thuộc thể loại truyện xuyên không, thời Xuân Thu kể về một cô gái tên là Ngọc Tử. Khi cô đi vào giữa trưa thì trong tầm mắt cô cuối cùng cũng xuất hiện một con đường đất vàng rộng khoảng bảy mét đầy vết bánh xe. Xem ra đây là một con đường nhiều người qua lại lòng cô có chút ổn định. Ca sỹ: Hồ Ngọc H à. Thể loại: Nhạc Xuân - Tết [Beat] Bức Thư Để Lại. Hồ Ngọc Hà, Bài hát cùng thể loại view more [Beat] Khúc Xuân - (Có Bè) Nam Cường, - Làm Karaoke chất lượng cao Full HD & 4K. Đăng ký theo dõi. Vietnam Journal of Science and Technology (VJST) was established in 1962. It has since evolved into an open-access and a peer-reviewed journal published by Vietnam Academy of Science and Technology. The VJST publishes 6 issues per year, in February, April, June, August, October, and December. Đến với Ai Cập - nơi diễn ra cuộc thi - với danh hiệu Á hậu 1 tại Miss World Vietnam 2022, Bảo Ngọc được nhiều người hâm mộ kỳ vọng sẽ làm nên chuyện. Bởi lẽ, mỹ nhân sinh năm 2001 sở hữu phong thái vô cùng tự tin, thuyết trình bằng tiếng Anh lưu loát (trình độ tiếng G67v3SP. Tác giảLâm Gia Thành Thể loạiTruyện Xuyên Không NguồnSưu tầm Tình trạngTạm ngưng Lượt đọc3963 Cập nhật03/07/2015 Truyện Ngọc Thị Xuân Thu của tác Lâm Gia Thành là truyện thuộc thể loại xuyên không, thời Xuân Thu xoay quanh nhân vật Ngọc Tử ở vùng hoang vu vô biên vô hạn. Khi Ngọc Tử đi đến giữa trưa, trong tầm nhìn của nàng rốt cục cũng xuất hiện một con đường đất vàng rộng khoảng chừng bảy mét. Trên con đường này, nơi nơi đều có vết bánh xe. Nhìn những vết bánh xe đó, xem ra nó vẫn là một con đường chính được đông đảo mọi người qua lại. Trong lòng Ngọc Tử cuối cùng cũng có thêm chút ổn định. Chương mới cập nhật Ngọc Thị Xuân Thu Danh sách chương Ngọc Thị Xuân Thu hôm nay rảnh ta đi nhảy hố NTXT đây nàng ạ v Em nghe bảo Lâm Gia Thành viết truyện hay lắm…nữ chính đều là hàng cực phẩm Hỏi ngu tý mấy ban ui. YY là gì thế. missloveuk nói oa hố này thâm sâu khó lường! ổ voi còn đầy trước mắt nàng à! ; Ta thấy tác giả có vẻ thích viết về giai đoạn loài người mới tiến hóa hay sao ấy hơn tiền sử xíu, ta đọc mà thấy thương nữ chính quá, cơ cực ko sao kể siết! ta vẫn chưa nắm rõ được nam chính là ai, nàng tiết lộ xíu dc ko, ta có đọc 1 bộ của tác giả này rồi, tác giả có vẻ PR anh nam phụ trội hơn, và toàn để nam chính chìm nghỉm thôi! Mong chuyện này sẽ khác! Nam chính có phải cái anh nữ chính xuyên không qua gặp ở trong rừng ko nàng? t k xì poi v Vì thời đó ít người viết nên tác giả này thành độc bá luôn rồi, thế mới dễ nổi chứ thực ra cốt truyện của Lâm Gia Thành cứ lúc khổ thì khổ thấu xương còn lúc YY thì YY hết chỗ nói Nam chính trong truyện này theo đánh giá của nhiều người là nam chính okie nhất trong truyện của LGT lam xuy nói mình đọc bên nhà tinkerbell nhưng biết bạn heo mới là ng edit < sún nói Cảm ơn chị heo đã edit truyện. E thích lâm gia thành từ khi còn đọc Mị Công Khanh cơ. Tác giả khai thác thời cổ của cổ đại =]] nên e thấy rất độc đáo. Nd cũng hay nứa. e rất mog chờ Ngọc Thị Xuân Thu. Một lần nữa cảm ơn chị rất nhiều <3 Cám ơn bạn heo nhiều lắm. Truyện bạn edit cái nào cũng hay hết. Hoa nói Cam on ban da edit truyen nhe Vivian nói Cố lên Heo ơi. Lâu lắm không vào nhà em nhưng Mừng là dự án này em tiếp tục làm. Chị cho một giò vô hô này, đừng đạp chị ra nghen! Tết này chị gặm no’ D huongteo nói hihi. xin phép chủ nhà cho mình vào ở đc ko ak. cảm ơn bạn rất nhiều. chắc ko đến nỗi đuổi mình ra ngoài truyện nhà edit rất hay ah. Ôi cái hố này. Thật đau lòng vì nhỡ nhảy vào hố này. Hu hu. Ổ voi to đùng ah. Nhưng vẫn phải gắng thôi. Hay quá ko bỏ đc mà đọc convert thì nản quá. e hỏi tý ss thường tìm ảnh cổ đại trên trang nào vậy ?? Chị sưu tầm nhiều nguồn em ạ Heo Sữa Quay nói hế nhô chị Heo, đang buồn vì không có truyện để đọc thì thấy nhà của chị, thấy được bộ truyện này và quyết định nhảy hố, e thích truyện của tác giả này từ khi đọc được bộ Vô diện xinh đẹp, phải nói là cả bộ truyện tới gần cuối cùng luôn mới biết được nam chính là ai dấu quá kĩ luôn. hồi trước e có đọc thử giới thiệu bộ truyện này thấy nó khá hay muốn đọc lắm lắm , nhưng toàn convert nói thật là e ngốn không nổi thế là từ bỏ luôn. h thấy có người edit phải nói là *mừng rơn*, kéo xuống nhìn thấy tên của những người edit thì càng thích hơn nữa *há há* cùng chung giống loài với mình *heo* vậy e xin mạn phép được đặt gạch xây *chuồng* trước nhà chị, mong chị chấp nhận nhá. cuối cùng e xin chúc chị và các editor có một cái tết an lành và dồi dào sức khỏe nhá Cảm ơn em, truyện này giờ chị k edit nữa mà là Yan edit em ạ, chị chỉ giúp Yan beta lại thôi Cũng chúc em và gia đình năm mới an lành Heo Sữa Quay nói mơn chị nhá NP nói Hì mình thì ngược lại với bạn rất thích thời Chiến Quốc, đặc biệt thích LGT vì mình thấy tác giả/editor của hai truyện mình đọc rồi là Vô Diệm Xinh Đẹp và Mị Công Khanh đều rất trau chuốt, dùng từ kỹ, và hơn nữa là hơi lạ lạ so với các bộ cổ đại; mình thích nhất là danh xưng quân’, nghe rất dễ thương hihi. Dù sao cũng nhảy hố đây và mong bạn sớm ngày hoàn công! nàng i chuyen nay van an ntn vay nang, co phai dien van k nói Mình biết truyện này cũng khá lâu rồi nhưng today mới dám nhảy hố, truyện của tg này thì nhiều khi đọc thấy bực mình lắm nhưng vẫn cứ muốn đọc tiếp thui. Thanks b đã edit Hay quá nàng ơi, cảm ơn nàng nhiều ^^ lan huong nói Nhảy hố này nhà nàng mà ta sợ hố to quá. Mới đc 1/3 chặng đường cố lên heo nha. Heo có khác toàn đào hố to dễ sợ chubebeou nói Bạn ơi, tiếp tục cố gắng nhé, đừng bỏ NTXT, mình là fan Lâm Gia Thành đó, truyện bạn edit rất mượt […] Ngọc Thị Xuân Thu – Lâm Gia Thành công chúa khăn giấy ^_^ [111/309] […] Diem Nguyen nói Mong truyện này ra nhanh nhanh nhanh xíu xíu xíu…. Chính thức nhảy hố NTXT nhà bạn trong khi chờ đợi CTT. Cám ơn các bạn vì đã làm một bộ truyện hay và hấp dẫn ntn^^! Miêu Miêu nói Chào Heo ^^ Meo ô~ Mèo rất rất rất rất rất rất…. lược bỏ một ngàn chữ =…= LƯỜI =.= Lười vậy nhưng mà vẫn phải cmt vì Mèo hơm thích đọc chùa ^^ Thích Lâm Gia Thành từ lúc đọc “Vô Diệm xinh đẹp”3 Nhưng là truyện của tỷ ý rất là dài p Mà Mèo vốn lười, toàn chờ hoàn rồi mới nhảy nên toàn phải đọc lại từ đầu truyện để rõ chi tiết nên mãi mới “cày” xong một quyển của tỷ ấy D Bây giờ Mèo nghĩ là đọc đến đâu hay đến đó cho đỡ quên Và quyết định đi mò thêm truyện của tỷ ấy, giờ thấy nhà Heo * * Nếu thấy ta lảm nhảm lắm quá thì Heo đọc lướt thoai cũng được nhưng miễn cho ta đóng cọc ở đây~~~ Yêu Heo 33 hóng-ingmỏi cả cổ vẫn hóng Bạn dịch truyện rất mượt,rất thu hút người ta…… Nhưng càng thu hút người ta,càng khiến mình sa ngã Chờ chap hằng ngày *-* mình thật sự rất thích bộ truyện này và rất rất cảm ơn các bạn đã bỏ ra nhiều công sức để edit truyện. khi mình nghe nói các bạn ngưng không edit nữa mình thật sự rất buồn. hic…các bạn có thể tiếp tục edit không? lâu lâu cũng dc nhưng đừng ngưng truyện này có được không? Ha Nguyen nói Truyen hay qua ban ah. Rat thich tinh cach nhan vat nu. Cam on ban Heo con, tieu Hoac, and Yup purple da danh thoi gian post truyen. cutiphan nói Văn phong của bạn heo rất mượt, đọc thật thoải mái. THANKS Nàng. Silent love nói Nghe noi ban Heo edit rat tot. Nhay ho thu bo nay xem sao. Cam on ban vi da edit nhe Truyện hay lắm, cố lên nha nàng. Bạn ơi, mình rất thích bô truyện này và lâu rồi mình không thấy bạn đăng truyện. Mình muốn xin phép được post truyện lên Diễn đàn Lê Quý Đôn và edit tiếp truyện. Mình sẽ ghi rõ nguồn và dẫn linh đầy đủ. blauerengel2011 nói huhu… bạn ko edit bộ này nữa à??? hay quá chừng mà nỡ bỏ sao b?? Tác giả Lâm Gia ThànhEdit Yan PurpleBeta Heo con10488221_821978811190123_6929703996063602368_nChỉ nhìn thoáng qua Á, Ngọc Tử theo phản xạ vội cúi đầu, lặng lẽ lui ra sau đám trong đám đông, Ngọc Tử dừng bước đứng nhìn kia, nàng thật sự không có hảo cảm với Á nhưng từ khi tới Lâm Truy rồi, nàng bị mua đi bán lại nhiều lần, nếm đủ chua xót, mỗi khi đêm vắng người, còn có đôi khi nhớ đến ánh mắt Á nhìn nàng. Ánh mắt ấy có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp. Có lúc, nàng thậm chí còn nghĩ, nếu như lúc đó đi theo Á, cùng hắn sống cuộc sống vợ chồng, nói không chừng còn tốt hơn bây niên kia vừa thấy Á bước ra, gương mặt tái nhợt, hai chân không khỏi run rẩy. Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn về phía phụ thân của đi đến trước mặt thiếu niên, kiếm đặt trước ngực, cười lạnh nói “Tiểu nhi kia, vừa rồi khi ngươi nhìn chằm chằm những người đó, ánh mắt như sói, tại sao chỉ chớp mắt lại thành con cừu non rồi?”Châm biếm xong, hắn trợn mắt quát, “Hả! Ngươi là người Tần, không dám ứng chiến?” Giữa tiếng quát, hắn vèo một cái, trường kiếm trong tay đặt thẳng lên mũi thiếu niên người Tần kia hai mặt nhìn mặt của đại hắn râu ria kia xanh mét, hắn trợn trừng hai mắt, mấy lần muốn lao tới chắn trước mặt nhi mỗi lần muốn duỗi chân ra thì lại rút lại. Chuyện giết người trên đường là việc nhỏ, bị người giết cũng là việc nhỏ. Nhưng chỉ dám giết người mà không dám ứng chiến, đây mới là chuyện vô cùng nhục nhã! Hắn đưa chân ra, từ nay về sau, phụ tử hai người trước bao người như vậy, sẽ bị người đời khinh kiếm lạnh lẽo của Á chỉ thẳng vào mũi của thiếu niên kia. Ánh sáng vàng rực, dưới ánh nắng chói chang tản ra hàn ý thấu niên kia rõ ràng là rất sợ hãi, hắn thét lên một tiếng, té xuống thét vừa thốt ra, mọi người đang đứng xem thở dài khe khẽ, một tiếng nói cao ngạo truyền đến, “Người đâu, đánh gãy hai chân những người Tần này rồi ném ra đồng hoang ngoài thành đi! Hừ! Trong Lâm Truy thành không chấp nhận loại thất phu yếu đuối này!”Mấy kiếm khách rẽ đám đông, đi về phía những người Tử nhìn thoáng qua bọn họ, đột nhiên phát hiện, những kiếm khách này đều mang kiếm thủ thành. Những người này chính là người phụ trách trị an của thành Lâm lúc này, giọng của người Tần trung niên kia lại u ám quát to “Khoan đã!”Các kiếm khách thủ thành dừng bước người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, là một kiếm khách có khuôn mặt gầy bước đến trước mặt thiếu niên kia, vèo một tiếng, rút bội kiếm ra. Chỉ thấy tay phải của hắn giơ lên, ánh kiếm rực rỡ lóe lên trong không trung, trong tiếng thét hoảng sợ của thiếu niên, thanh kiếm đó cắm mạnh xuống.“Phập”Máu bắn ra tung toé khắp trong chớp mắt, thiếu niên kia đã bị hắn đâm xuyên qua ngực một cái, sinh mệnh kia giờ đã biến thành một khối thi hán râu ria kia thấy nhi tử bị giết, sau khi gầm một tiếng, hai tay che mặt, bả vai rung ra hắn người thủ thành nhìn thấy đại hán râu ria kia lại khóc đều có vẻ chán ghét, một người phun đờm xuống đất, sau khi hừ một cái, nói “Người vô dũng như vậy, muốn trở thành dũng sĩ của vương ta? Hừ! Ta thấy xấu hổ thay đó!”Hắn dẫn đồng bạn nghênh ngang rời cũng khinh miệt mà nhìn đại hán râu ria kia một cái, xoay người bước lẽ, nhi tử của đại hán râu ria kia gần như là chết trong tay Á. Lúc này, đại hán râu ria kia có thể khiêu chiến với Á. Nhưng hắn đang bận khóc lóc, nào có chút mảy may hung hãn và ý chí chiến đấu với kẻ Đây là lý do mọi người khinh miệt Tử nhìn Á đi xa, cắn răng muốn đuổi theo cám ơn nhưng lại không khi trải qua chuyện đó, khi Ngọc Tử đi tới chỗ Cung sắc mặt đã trắng bệch, hai chân không ngừng run cẩn thận hỏi, vỗ vỗ đùi cười nói “Á ở thành Tằng mạnh mẽ nhiều năm. Lại thật sự là một đại trượng phu!” Đảo mắt, hắn lại thở dài, nói “Con của ta là phụ nhân, sau này con không thể tùy tiện xuất môn nữa.”Ngọc Tử lắc lắc đầu, thấp giọng nói ” Con sẽ ra ngoài với kiếm khách.”“Con của ta lại không phải phu nhân, nào có kiếm khách chịu đi theo? Ngọc Tử cúi đầu, thì thào nói “Phụ thân, người đừng suy nghĩ nhiều, con sẽ có cách.”Cung thấy nàng khăng khăng như vậy, lắc lắc đầu, cũng không khuyên nữa. Càng ở lâu với Ngọc Tử, hắn càng phát hiện nữ nhi này cực kỳ cố chấp, nàng toàn tâm toàn ý muốn trở thành một người giàu có. Muốn nàng giống các nữ nhân khác, làm một cơ thiếp thì thật sự còn khó khăn hơn so với việc giết chết lúc Cung đang bận rộn, Ngọc Tử ôm hai đầu gối ngồi ỏ góc phòng. Cho đến khi bình thường lại, nàng mới đứng lên đi tới bên cạnh Cung, kêu lớn ” Bán sữa đây, sữa ngon nóng hổi đây, một đao tệ hai bát, sữa ngon hương vị ngọt ngào đây.”Đầu tiên, giọng của nàng còn có chút run rẩy, kêu hết những lời này, quả nhiên hơi thở xuôi hơn, trái tim run rẩy kia cuối cùng hoàn toàn khôi phục như bình ngã tư, giọng của mấy người truyền đến, “A, ở đây lại có một cửa hàng sữa nóng.”“Quái lạ! Chỉ có mấy ngày, tại sao khắp nơi đều là cửa hàng sữa nóng?”“Sữa kia chẳng những nóng, hương vị còn ngon miệng, sữa bình thường không thể sánh bằng, chúng ta vào uống một bát đi.”“Được, được.”Càng ngày càng có nhiều người tới, một thùng sữa còn lại cũng nhanh chóng bán hết. Ngọc Tử và phụ thân thu dọn một chút rồi đi phủ của công tử những ngày giá lạnh này, phủ công tử Xuất tấp nập quan lại, công tử, công chúa qua lại, đối với chiến sự của một quốc gia mà nói mùa đông là mùa có thể nghỉ ngơi bồi dưỡng sinh lực. Bởi vì quần áo cấp không đủ cho các binh lính giữ ấm, lương thảo cũng không đủ cho chiến mã chiến ngưu no cả Tần quốc chuẩn bị tấn công Tề quốc cũng đang bố trí binh mã, chờ mùa xuân đến liền tấn có chiến tranh uy hiếp, mặc kệ thứ dân hay là quyền quý đều có thể thả lỏng. Mỗi người đều cố hết sức phóng túng bản thân, tranh thủ liên tiếp cử hành yến tại ngoài điện Xuân Hoa của công tử Xuất là ngựa xe san sát, tiếng người ồn náo nhiệt phồn hoa này chẳng lên quan gì đến hai cha con. Bọn họ ăn xong bữa tối, liền về Tử không muốn về phòng sớm như vậy, nàng đứng giữa rừng trúc, vừa nghĩ chuyện lại hồi sáng, vừa lắng nghe tiếng ca hát trong Xuân Hoa điện truyền ca hát kia vang lên cho đến đầu giờ hợi mói dần dần tan đàn sáo tan hết, tiếng ồn ào náo động không còn, Ngọc Tử mới đứng dậy, chầm chập đi vào tẩm tẩm điện, công tử Xuất ngồi sau bàn, hắn vừa mới tắm rửa, mái tóc xõa trên vai bay bay, mặc một chiếc áo lông làm từ da chồn bạc. Làn da như ẩn nhưu hiện dưới áo lông trắng, khuôn mặt kia lại càng tuấn mỹ như ngọc, cực kỳ trầm tĩnh. Vài giọt nước đọng lại ở chân mày, trên mũi của hắn, lấp lánh ánh Tử chỉ liếc mắt một cái, lại vội cúi đầu. Nàng đi tới ngồi bên cạnh công tử Xuất, bắt đầu thỉnh thoảng lại đấm chân cho hắn.“Cơ hình như có tâm sự?”Tiếng nói của công tử Xuất từ sau thẻ tre vang Tử ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy tầm mắt của hắn đặt trên thẻ tre, giống như chỉ thuận miệng nói. Lập tức nhẹ giọng đáp “Thiếp không có tâm sự gì cả.”Ai dà, để ngày mai khoe công lao đi, hôm nay ta phải yên lặng một tử Xuất buông thẻ tre phải của hắn vươn ra, ngón giữa nâng cằm Ngọc Tử lên để che nàng ngửa đầu nhìn mắt nhìn tử Xuất nhìn vào sóng mắt trong như nước của Ngọc Tử, cười nói “Suýt nữa bị du hiệp giết chết, cơ cũng không sợ hãi?”Hả?Hắn biết chuyện này?Ngọc Tử trợn to mắt, nàng không dám tin mà nhìn công tử Xuất, thất kinh hỏi “Người làm sao biết?”Công tử Xuất ảm đạm cười, buông lỏng nàng ra, “Ta không có gì không biết.”Hắn kiêu ngạo quá Tử cũng không để ý tới vẻ kiêu ngạo của hắn, tâm trạng ngổn ngang, thầm nghĩ. Nếu hắn đã nhắc tới việc này, ta cũng khoe công lao đi vậy nàng lùi ra sau một bước, quỳ xuống trước mặt công tử Xuất, nói “Bẩm công tử, hai trăm cửa hàng bán sữa trong bảy ngày, trừ tiền vốn đã thu lại được, còn kiếm rất được nhiều vàng.” Nàng nói xong, đầu ngẩng lên, khao khát mà nhìn công tử Xuất, cất cao giọng nói “Công tử, thiếp thật sự có thể!Thiếp có tài, không thua các thực khách khác.”Công tử Xuất như cười như không mà nhìn nàng, tiếp lời nói “Ngọc cơ muốn ban tặng cái gì?”Lời này, có chút trào phúng theo thói quen của hỏi đơn giản mà công tử Xuất vừa nói ra không hiểu vì sao, Ngọc Tử rùng mình ớn lạnh, trong đầu nàng không khỏi hiện lên, từ khi quen biết hắn và kết cục của vài lần yêu cầu ban cắn môi, Ngọc Tử dập đầu, cất cao giọng nói “Đúng! Thiếp muốn xin công tử ban thưởng.” Giọng của nàng có chút run rẩy. Bởi vì sợ mình sẽ nói không nổi, Ngọc Tử hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, liều lĩnh nói “Thiếp cầu công tử, lấy lễ như các thực khách để đối đãi thiếp. Ăn có cá, ra phủ có xe, đi có kiếm khách theo sau!” Nói như vậy, sẽ không có người nào dễ dàng mạo phạm nàng!Một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, cũng là mấy thị tì chuẩn bị bước vào hầu hạ công tử Xuất đi ngủ. Các nàng bước vào trong điện, liền nhìn thấy chuyện này, lập tức dừng bước, cúi đầu đi cùng, giọng nói lười biếng của công tử Xuất truyền đến, “Dùng lễ như các thực khách với ngươi?”“Đúng!” Ngọc Tử lớn tiếng nói “Thiếp có khả năng. Như mong muốn của công tử, thiếp có thể kiếm được rất nhiều tiền cho công tử!”Lời nói có khí phách, thanh thúy vang dội vừa dứt, Ngọc Tử liền im lặng, nàng ngẩng đầu lên, dưới làn mi rung rung, trong con mắt lộ ra một chút hoảng sợ, “Công tử, thiếp thực sự có tài, thiếp thực sự có khả năng. Thiếp, thiếp chỉ mong muốn được công tử bảo hộ, chỉ muốn cùng bình thường như trượng phu trong thiên hạ, không muốn bị mua đi bán lại, không muốn vô duyên vô cớ bị giết chết, tới khi già, còn có thể có được nghìn mẫu ruộng tốt để sống qua ngày.”Trong giọng nói của nàng, mang theo sự cầu tử Xuất yên lặng mà nhìn sâu trong con mắt của hắn, Ngọc Tử nhìn thấy được khuôn mặt chật vật thảm thương của mình. Nàng không muốn nhìn nữa, vội vàng cúi một lúc lâu, khi Ngọc Tử chờ đến tim cũng như chìm xuống, giọng của công tử Xuất trầm thấp truyền đến, “Ngọc cơ, ngươi là phụ nhân, ngươi không phải là trượng phu.”Giọng của hắn, có một chút ôn nhu mà chính hắn cũng không nhận ra Tử thất vọng ngẩng đầu lên, lông mi thật dài rung rung, thu lại chút ướt át trong mắt. Nàng thì thào nói “Không thể được sao?”Công tử Xuất không trả Tử nhắm hai mắt này, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng là vẻ tái nhợt như hoa lê trong mưa, nước mắt trên lông mi rung rung, khiến người khác yêu thương, cực kỳ động lòng nhiên, một cánh tay mạnh mẽ vươn ra, trong nháy mắt nàng rơi vào một vòng tay dịu dàngCông tử Xuất ôm ôm nàng vào lòng, cúi đầu mà nói “Ngọc cơ” hắn hôn lên khóe môi của nàng, thì thào nói “Mạng người vốn như cây cỏ. Chỉ là chết mà thôi, cơ hà tất bi thương như vậy?” Trong giọng nói của hắn có sự coi thường sinh mệnh, đồng thời cũng mang theo nỗi thương tiếc như có như thở ấm áp của hắn phả vào mũi Ngọc Tử, đôi môi ấm áp mềm mại đặt trên môi nàng, Ngọc Tử lập tức cứng môi hắn kề sát môi nàng, ngay sau đó một bàn tay lạnh lẽo kéo đai lưng của Tử rùng mình!Nàng hô một tiếng, hai tay đồng thời để trên ngực của hắn, đẩy thật mạnh!Cú đẩy này vô cùng bất ngờ, lực đạo cũng rất tử Xuất chỉ kịp kêu một tiếng đau, cảm giác được tay hắn không còn ôm chặt nữa mà Ngọc Tử cũng nhảy ra nhảy đến chỗ cách hắn chừng hai ba bước, hai tay đồng thời bối rối buộc lại thắt lưng. Đồng thời, hai mắt của nàng còn nhìn chằm chằm vào công tử Xuất với vẻ cảnh giác, phòng này, công tử Xuất giật thị tì đứng ở ngoài cửa điện cũng giật họ không nói được một lời, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ngọc Tử chằm chằm. Trên nét mặt như thể nàng đã làm một chuyện không thể tin được, rất buồn nháy mắt, Ngọc Tử tỉnh táo lại, nàng đột nhiên nhớ lại, đây là thời Xuân Thu, mà công tử Xuất, là phu chủ của thời Xuân Thu, nam nữ hoan hảo là thiên kinh địa nghĩa, nam nữ vừa mới quen biết ngủ cùng nhau, đều là chuyện bình thường, nữ nhân trong thiên hạ, không có mấy người khi lập gia đình vẫn còn xử xử nữ chỉ có khi làm mỹ nhân, làm hàng hóa còn có chút giá kệ là làm nữ nhân hay là làm cơ thiếp, phản ứng của Ngọc Tử rất khoa trương, rất nghiêm túc, rất buồn lặng, công tử Xuất là người đầu tiên lấy lại tinh mặt với vẻ mặt phòng bị của Ngọc Tử, hắn mỉm cười, môi khẽ nhếch, ánh mắt sắc nhọn mà liếc mắt nhìn Ngọc Tử một cái, sau đó thản nhiên quát ” Sao còn không tiến vào?”Các thị tì lập tức tỉnh táo, các nàng cùng uốn gối hành lễ với công tử Xuất rồi chậm rãi bước khuấy nước, tiếng cởi quần áo, hợp thành một khúc nhạc tuyệt vời. Tải Ebook Ngọc Thị Xuân Thu – Lâm Gia Thành Tới chương 142 Epub, Prc/Mobi, thiệu Ebook Tác giả Lâm Gia Thành Thể loại Ngôn Tình, Xuyên Không Nguồn Edit Tiểu Hoắc Hiện tại đã là lúc hừng đông, ở phía đông bầu trời, một luồng ánh sáng như ẩn như hiện chiếu sáng khắp đất trời. Một loạt tiếng bước chân "rắc rắc" giẫm lên lá rụng truyền đến, lúc này trời đất vô cùng yên tĩnh, mỗi một tiếng động vang lên, đều được phóng to lên mấy lần. Lúc này, một người đột nhiên nhảy dựng lên phát ra một tiếng thét “Á” kinh hãi. Người đi ở phía trước hắn nhanh chóng quay đầu lại, trong luồng ánh sáng mờ mờ vang lên tiếng hỏi run rẩy“Sao thế?”Người vừa mới nhảy dựng lên kia thở hổn hển một lúc, lúng ta lúng túng cười nói“Hình như là có người còn thở.”Người phía trước nghe vậy, nâng tay áo rộng thùng thình lau lau cái trán, thấp giọng nói “Chúng ta đã từng gặp quỷ thần, người có gì đáng sợ ?”Trong giọng nói của người này, chứa đựng biểu hiện tự trách và cảm giác hổ thẹn. Người phía sau hắn nghe xong, nhất thời bình tĩnh cúi đầu nhìn cô gái được khiêng trên cái cáng gỗ. Qua ánh sáng yếu ớt, mặt của cô gái bị mái tóc dài che khuất, chỉ lộ ra một bên má trắng bệch. Hắn nhìn cô gái đã chết này, tim đập nhanh thình thịch, cảm thấy rằng tự mình phải nói gì đó để tăng thêm can đảm “Lỗ thị Kiều Kiều dịu dàng xinh đẹp, thật tình si mê công tử, thật không nên chết oan ức như thế này.”Người đi phía trước cao hơn một chút, hắn ưỡn thẳng lưng, sau khi thở ra một hơi, một giọng nói khàn khàn khẽ lan khắp rừng cây, “Công tử trong lòng ôm chí lớn, mỹ nhân vô số, Lỗ thị Kiều Kiều này cùng lắm chỉ là một trong đám mỹ nhân đó mà thôi. Ngô Tụ một lòng hướng về công tử, cho dù có một ngày công tử biết nàng ta đã giết Lỗ thị Kiều Kiều, cũng sẽ không để ý đến.”Người đi sau thở dài nói “Ôi! Lỗ thị Kiều Kiều vì công tử, cam tâm mạo hiểm vượt qua bao hiểm nguy lấy trộm bản “Mười loại vũ khí công thành” trong miếu của gia tộc Công thành thập khí, công tử có được nó, thật sự là được lợi vô cùng. Chúng thần đều nói, chỉ bằng này một cuốn sách này, công tử chắc chắn được Đại vương coi trọng, trở thành Thái tử, vang danh hiển hách nước Tề. Đáng tiếc, đáng tiếc, đại công thần Lỗ thị Kiều Kiều chưa vang danh đã bỏ mình. Sau đó còn bị chúng ta vứt xác ở đồng hoang, suốt đời suốt kiếp, hồn phách không có chỗ đi về, thần linh không phù hộ, ôi!”Người đi sau vừa nói xong những lời này lại kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng kêu lên “Có người, nhất định là có người, tôi lại nghe thấy tiếng thở.” Hắn vừa nói, vừa kinh hoàng hết nhìn Đông lại ngó bọn của hắn thấy lời hắn nói có chút kỳ quái, cũng cảm thấy hoảng hốt, mặt mày trắng bệch, run lẩy bẩy, lắp bắp nói “Đã…đã đến bãi tha ma, ném… ném.”Người đi phía sau cũng cảm thấy gió lạnh thổi vù vù qua y phục, sau khi nghe được những lời này của đồng bọn, hắn vội vàng gật đầu không ngừng, hai tay run rẩy, ném thi thể cô gái trên cái cáng gỗ trong tay về phía sườn núi bên cạnh, rồi vội vàng nhảy lui về phía sau, run giọng nói “Về thôi, về thôi.”Hắn cuống quít xoay người, vội vàng cuống cuồng chạy ngược lại đường cũ. Khi chạy, bội kiếm đeo bên hông của hắn phát ra một hồi leng keng giòn kia cũng vội vàng ném cáng gỗ, "bịch" một tiếng, cái cáng nặng nề đập vào mu bàn chân đồng bọn, khiến hắn đau đến mức rú lên một tiếng dài. Tên đồng bọn thấy hắn hoảng sợ thành như vậy, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, bất chấp đau đớn, vừa xoa chân, vừa lảo đảo đuổi theo, vội vàng gọi “Chờ tôi, chờ tôi với.”Trong lúc hoảng loạn, hắn vẫn còn nhớ rút bội kiếm đeo bên hông ra, quơ lung tung để lấy thêm can đảm. Dần dần, tiếng bước chân càng lúc càng bước chân của hai người đó vừa biến mất hẳn, trong ánh nắng mai lấp lánh, thi thể cô gái bị ném xuống bụi cỏ trên triền núi, đột nhiên "vụt" một tiếng, ngồi dậy thẳng tắp. Sắc mặt của cô gái trắng nhợt như tờ giấy, hai mắt đờ đẫn không có thần mở to nhìn về phía trước. Dần dần, đôi mắt của cô gái càng lúc càng có thần. Chỉ chốc lát sau, nàng chớp chớp đôi mắt đen láy, phát ra một âm thanh trầm thấp, giống tiếng nói khẽ lúc ngủ mơ “Chết tiệt! Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”Giọng nói này mềm mại, ấm áp mà chậm rãi, mang theo một loại âm điệu lạ lùng. Trong tiếng sột soạt, cô gái từ từ đứng lên. Nàng vừa đứng lên, theo bản năng liền hất mớ tóc dài toán loạn về phía sau, ánh mặt trời dần dần sáng tỏ, hiện ra một dung nhan xinh đẹp điềm đạm. Cô gái quay đầu, nhìn khắp người một lượt, đột nhiên vươn tay lên, đập lên đỉnh đầu mình một cái thật mạnh, giọng căm hận mắng “Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?”Bây giờ, giọng nói của nàng thay đổi, trở nên lưu loát rõ ràng, là khẩu âm điển hình ở Hồ Nam. Nàng vừa đập bộp bộp lên đầu mình, vừa hét lớn một tiếng “Tỉnh lại! Tỉnh lại! Ngọc Tử, mày có nghe thấy không? Nhanh chóng tỉnh lại đi!”Sau khi đập bôm bốp một hồi, Ngọc Tử thật sự đã từ từ tỉnh tỉnh táo lại, nàng không thể không thừa nhận một sự thật, hình như nàng đã xuyên không. Hiện tại nàng không phải nằm ở trên giường của ký túc xá, cũng không phải ngủ trong phòng ở nhà, nàng không hiểu tại sao lại xuất hiện ở một nơi đồng không mông quạnh, bị người ta coi như xác chết mà ném lúc còn hoảng hốt, phía Đông dần dần xuất hiện một quầng sáng màu đỏ. Khi vầng mặt trời rực rỡ hoàn toàn mọc lên ở phía Đông, trên cánh đồng hoang vắng không có dấu chân người, Ngọc Tử giống như người mộng du đã đi suốt một canh giờ, đã hoàn toàn tỉnh táo. Nàng phát hiện, mình chẳng những xuyên không, hơn nữa, nàng còn tiếp nhận một phần ý thức của thân thể thể này của nàng, là con gái của một đại phu ở nước Lỗ, nàng không có tên, ý nghĩa của tên Lỗ thị Kiều Kiều*, biểu thị nàng là một cô gái được chiều chuộng ở nước Lỗ, là một cô gái quý ức mới vừa được kiểm tra tới đó, bỗng dưng, một cơn đau đớn như thể dời non lấp biển, giống như hồng thủy ào ào lao tới! Ngọc Tử không thể kiểm tra kỹ hơn được nữa, một cảm giác đau đớn trong ngực kéo đến, nàng vội vàng đỡ ngực, mặt tái nhợt ngồi xổm xuống. Đây là một cảm giác hận không thể chết thêm lần nữa, là tuyệt vọng dẫn tới lồng ngực đau tay Ngọc Tử ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển từng hơi, từng hơi một, lần đầu tiên nàng phát hiện, hóa ra cảm giác trái tim đau đớn giống như bị xoắn lại là như thế một lúc thở dốc, đột nhiên dạ dày Ngọc Tử bắt đầu co thắt dữ dội. Chỉ một lát sau, nàng há miệng, phun xuống đất một ngụm lớn nước màu đen. Thứ nước đen này, dường như mang theo một mùi tanh tưởi. Ngọc Tử biết, nàng đã nôn ra độc dược bị Ngô Tụ ép lấy bụng, sau khi nôn mửa một lần nghiêng trời lệch đất nữa, cuối cùng nàng cũng không nôn ra được thứ gì nữa. Sau khi nôn khan một lúc, Ngọc Tử đứng lên, tiếp tục thất tha thất thểu, vô định đi về phía trước. Ba phía trước, sau, trái của nàng, là nơi đồng không mông quạnh, bên phải nàng, là bãi tha ma hoang vắng mà nàng đã tỉnh lại, phía sau bãi tha ma là từng lớp, từng lớp cây rừng rậm không biết nơi hoang vu này, phải đi tới khi nào mới tới điểm tận cùng?*Kiều kiều nghĩa là chiều chuộng

ngoc thi xuan thu full