Câu chuyện đời tôi - Ngoại truyện. Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email truyensextv@gmail.com nhé! Phần 2. Chỉ cách một chiếc màn của thôi là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, bầu không khí đặc quánh khói, men rượu, hơi
Còn tôi, trong lòng hoan hỉ vì đã làm được việc đầu tiên có ích cho đời. (Trích Dế Mèn phiêu lưu ki, Tô Hoài, NXB Kim Đồng, Hà Nội, 2013) Em hãy giúp Dế Mèn tóm tắt những trải nghiệm đáng nhớ trong đoạn truyện trên theo bảng sau: Sự kiện Địa điểm Nhân vật Hành động
P/s: -Truyện siêu cute và hài hước, cũng có những câu chuyện rất cảm động. -Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại wattpad @tbnguyet và dembuon.vn. Mọi trang web khác đều là reup trái phép, mong các độc giả sẽ né ra và đọc tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của
-Mọi thứ đều là góc nhìn của tôi về chính cuộc sống của mình. Tôi chỉ là một đứa trẻ chưa trả sự đời, nhìn nhạ đọc truyện Nhật kí của tôi-những câu chuyện xàm được đăng bởi GiangNguyn320946
Pairing: Trương Gia Nguyên x Châu Kha VũTác giả: @驴那个叔* Bối cảnh: Năm 1931-1932* 2w5, đã hoàn* O ngôi thứ đọc truyện [ Nguyên Châu Luật ] Song Hỉ được đăng bởi Sierra011005
Bởi vì tôi không có nhu cầu nuôi thêm một người bạn mới nào nữa.Nhưng không hiểu sao ngày hôm đó, có một cảm giác mãnh liệt thôi thúc tôi dừng chân trước cửa tiệm, bước đi một cách vô thức vào tiệm thú cưng. Bước chân của tôi ngoằn ngoèo trong ngôi tiệm cũ.
Truyện của 1 đứa thi Văn 7.0 điểm nên sai sót j đó thì mn bỏ qua nha. Fic tôi vã otp nên ai notp thì né. Bối cảnh: Hai anh em Aether, Lumine nhập học vào một ngôi trường danh giá và 7749 câu chuyện khác.
I9eAqq. Review sách Câu Chuyện Đời Tôi - Tự Truyện Helen Keller - người mù và điếc đầu tiên có bằng đại học Một trong những điều kì diệu nhất mà tạo hóa ban tặng cho con người là một đôi mắt sáng để nhìn và một đôi tai để cảm nhận những âm thanh của cuộc sống. Thế nhưng, không phải ai cũng có được điều may mắn đơn giản ấy. Helen Keller – một cô gái bị mất đi khả năng cảm nhận âm thanh, hình ảnh từ khi chưa được 2 tuổi đã vươn dậy mạnh mẽ và tạo nên những kỳ tích như thế nào, cùng đọc cuốn sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller. Tác giả cuốn Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen KellerNội dung sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen KellerNhững bất hạnh ấp đếnNgười giáo viên có ảnh hưởng đến cuộc đờiThành tựu phi thường của Helen KellerĐoạn trích đáng chú ý trong sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen KellerNhận xét về cuốn sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller Lời kếtCảm Nhận Của Độc Giả Câu Chuyện Đời Tôi là cuốn sách được viết bởi Helen Keller, một nũ văn sĩ, một nhà hoạt động xã hội và một diễn giả người Mỹ. Bà nổi tiếng trên khắp thế giới từ thế kỷ 20 vì là người khiếm thị, khiếm thính đầu tiên giành học vị cử nhân Nghệ Thuật. Vì những thành tích và đóng góp của bà cho nghệ thuật, Keller được tạp chí Time xếp vào danh sách 100 nhân vật tiêu biểu của thế kỷ 20. Review sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller – người mù và điếc đầu tiên có bằng đại học Sách hay nên đọc Review sách Không bao giờ thất bại tất cả chỉ là thử thách – cuốn tự truyện tuyệt vời mang tên Thành công Công ty phát hành Nhà Xuất Bản Kim Đồng Ngày xuất bản 2020-01-02 000000 Kích thước 13 x 19 cm Loại bìa Bìa mềm Số trang 200 Nhà xuất bản Nhà Xuất Bản Kim Đồng Nội dung sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller Những bất hạnh ấp đến Cuốn Câu Chuyện Đời Tôi kể lại hành trình sống và cố gắng của một cô gái phi thường. Khi chưa đầy 20 tháng tuổi, Helen Keller bị một cơn sốt viêm màng não quái ác cướp đi khả năng nghe, nhìn. Cô bé không thể nói được và cũng chẳng thế nhìn thầy điều gì. Kể lại trong cuốn tự truyện Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller, Helen gọi đó là “những bóng đen của tù ngục”, bà gào thét trong đầu “Ánh sáng! Hãy cho tôi ánh sáng!” nhưng đáp lại là sự nhẫn tâm khôn cùng của số phận. Người giáo viên có ảnh hưởng đến cuộc đời Cuộc đời Helen được tiếp thêm ánh sáng khi bà gặp được một cô giáo người Ái Nhĩ Lan. Tuy không thể giao tiếp như bình thường, Helen vẫn được cô giáo dạy dỗ và chỉ bảo với tình yêu nghề cháy bỏng. “Ngày quan trọng nhất mà tôi sẽ nhớ suốt đời là ngày cô giáo tôi, cô Anne Mansfield Sullivan, đến với tôi”. Cô Anne là giáo viên có kinh nghiệm dạy trẻ khiếm thị, cô đã đến tận nhà và nhận Helen làm học trò. Một thế giới đầy đủ sắc màu và âm thanh được mở ra từ ngày cô giáo Anne bước vào cuộc đời Helen. Vì không thể nói và viết như bình thường, Helen được cô Anne cho tiếp xúc với thế giới tri thức theo một cách khác biệt. Helen được chạm vào nước, được sờ vào những chú gà mới nở, được cảm nhận mùi thơm của những bông hoa, được nghe âm thanh của những chú bò chú ngựa trên đồng. Cô bé Helen ngày ấy được dạy dỗ để sử dụng từ ngữ miêu tả những cảm giác mình đang cảm thấy, được học trực tiếp từ môi trường xung quanh, được cô giảng giải cả những đề tài mà người ta cho là cấm kị. Cô luôn cố gắng dùng sự hiểu biết của mình để mang đến trong căn phòng tối tăm những sắc màu và âm thanh và ánh sáng rực rỡ nhất. Review sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller – người mù và điếc đầu tiên có bằng đại học Sách hay nên đọc Review sách Totto-chan bên cửa sổ – câu chuyện dễ thương nhưng vô cùng ý nghĩa về giáo dục trẻ em Thành tựu phi thường của Helen Keller Công sức dạy bảo của cô Anne và sự cố gắng phi thường của Helen đã đem về những trái ngọt xứng đáng. Sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller kể lại, Helen từ một bé gái mù và điếc đã có thể giao tiếp được bình thường và còn trở thành một nữ sinh xuất chúng. Được cô giáo khích lệ tinh thần học tập cấp tiếp và tự do biểu đạt, Helen Keller đã đỗ vào trường nữ sinh Cambridge rồi dự tuyển và đỗ vào đại học Radcliffe. Cô thể hiện tài năng của mình trong lĩnh vực sáng tác văn chương và sân khấu khiến nhiều người ngưỡng mộ. Tài năng và sức ảnh hưởng của Helen không chỉ dừng lại ở nước Mỹ mà còn gây ảnh hưởng trên toàn thế giới. Bà đi diễn thuyết ở 37 quốc gia, bà có mặt tại các bệnh viện để tiếp thêm nghị lực cho các binh lính bị thương trong hai cuộc chiến tranh thế giới. Vì những cố gắng vượt bậc của mình, Helen đã vinh dự được gặp nhiều tổng thống Mỹ, làm bạn với những nhà văn nổi tiếng thế giới, là tác giả của 13 cuốn sách và nhiều bài báo có giá trị. Đoạn trích đáng chú ý trong sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller “Em bắt đầu ngờ vực tất cả mọi hệ thống đặc biệt và phức tạp của giáo dục. Với em, dường như chúng được xây dựng trên giả thiết rằng mỗi đứa bé là một dạng ngốc nghếch phải được dạy cho cách suy nghĩ. Trong khi đó, nếu đứa bé được để cho tự do, nó sẽ suy nghĩ nhiều hơn, tốt hơn, nếu không phải là nhanh hơn. Cứ mặc cho nó lui tới tự do, cho nó chạm vào những đồ vật thật và kết hợp những ấn tượng của nó cho chính nó thay vì ngồi ở một cái bàn tròn nhỏ trong nhà hay làm một cái cầu vồng từ những giải giấy màu, hay trồng những cây rơm trong những bát cắm hoa.” “”Khi tôi học tập, tôi xây lên những tòa lâu đài không khí xinh đẹp nhất, mơ ước, mơ ước mãi. Niềm vui lớn nhất của điều này là viễn cảnh tôi có thể nói giống như những người khác. Một lần, rồi một lần nữa, chúng đã xoa dịu mọi gian lao và biến mọi thất bại thành một niềm khích lệ để tôi có thể cố gắng nhiều hơn vào lần tới. Vì thế, tôi muốn nói với những ai đang học nói và những ai đang dạy dỗ họ Hãy vui vẻ lên đi! Đừng nghĩ tới những thất bại của ngày hôm nay; mà hãy nghĩ tới thành công có thể tới vào ngày mai. Các bạn đã tự nhận lấy một công việc khó khăn, nhưng các bạn sẽ thành công nếu các bạn kiên trì và các bạn sẽ tìm thấy niềm vui trong việc chinh phục những chướng ngai.” Trích “Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller“ Nhận xét về cuốn sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller Xuất phát điểm ở vạch số 0 là điều quá xa xỉ với Helen Keller. Có thể nói, bà xuất phát ở vạch số âm, dẫu vậy, những điều bà làm được khi vượt lên số phận lại quá đỗi phi thường. Cái làm chúng ta ngưỡng mộ không chỉ là tài năng, là nỗ lực của Helen mà còn là phong cách sống, là cách bà đối mặt với sóng gió và biết ơn những gì cuộc sống mang lại. Review sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller – người mù và điếc đầu tiên có bằng đại học “Tính cách không thể phát triển một cách dễ dàng trong bình lặng. Chỉ qua thử thách và gian khổ, tâm hồn ta mới trở nên mạnh mẽ hơn, hoài bão hình thành, công thành danh tựu.” Sách Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller cũng cho chúng ta những bài học về cách giáo dục, nuôi dưỡng trái tim và tâm hồn của một đứa trẻ. Chúng cần được tự do làm điều mình muốn, được cảm nhận cuộc sống bằng tất cả các giác quan và phát huy tối đa những khả năng tiềm ẩn của mình. Những bậc cha mẹ, những nhà giáo dục hãy chọn đúng cách dạy dỗ để mỗi đứa trẻ đều được học hỏi trong tình yêu thương. “Tất cả những gì tốt đẹp trong tôi đều thuộc về cô – không một tài năng, một khát khao hay một niềm vui nào trong tôi mà lại không được đánh thức bởi cái chạm đầy tình thương mến của cô.” Lời kết Những giá trị của cuốn Câu Chuyện Đời Tôi – Tự Truyện Helen Keller vượt xa việc kể lại các dấu mốc trong cuộc đời Helen, sách đã truyền cho biết bao thế hệ khát khao sống đẹp, sống cống hiến và vượt lên trên những nghịch cảnh của số phận. Đọc sách để thấm vào trong mình một câu chuyện về tri thức và nhân cách được gieo trồng bởi tình yêu thương. Sách hay nên đọc Review sách Hạnh Phúc Là… – mỗi trang sách là một món quà của cuộc sống Cảm Nhận Của Độc Giả
Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé! Chuyến xe khách lặng lẽ chạy trên trên đường. Hai bên đường tối đen như mực, nếu không có đèn của những chiếc xe khác trong đêm thì đúng là một sự cô đơn đến nao lòng, trời gần sáng se lạnh, mọi thứ đều im lặng chỉ còn tiếng xe, tiếng ngáy đều đều của lão già ghế bên cạnh. Tôi buồn ngủ, nhưng chẳng thích ngủ tí nào, nằm dựa vào kính xe nhìn ra bên ngoài mặc dù chẳng thấy gì. Dòng suy nghĩ cứ ùa về, có một chút lo lắng, một chút hồi hợp và cả háo hức nửa chứ. Sắp làm sinh viên có khác, cảm giác thiệt là lung tung hết, trong đầu tưởng tượng ra đủ mọi viễn cảnh, nào là mỳ tôm, nào là anh em chiến hữu, nào là giảng đường, nào là những mối tình sinh viên ngọt ngào … Không biết có giống như những gì tôi được nghe, được kể, không biết mọi thứ có thú vị như trong phim, trong truyện tôi được coi về cuộc sống sinh viên không nửa. Suy nghĩ, dự tính là vậy chứ cũng lo lắm chứ, cơm áo gạo tiền, dù gì đồng lương giáo viên ít ỏi của mẹ tôi làm sao đủ cho tôi sống ở cái đất Sài Gòn nghe nói đắt đỏ, tốn kém dữ lắm. Mà thôi lo lắng chi nhiều, dù sao cũng chính tôi bỏ hết mọi sự sắp xếp cho tương lai ổn định của gia đình tôi để chọn con đường bon chen lên Sài Gòn thử làm sinh viên một cho biết mùi đời với người ta mà. Nhớ cái hôm biết được kết quả đại học xong mẹ tôi có hỏi – Mày tính sao hả con? Mẹ lo cho mày mấy con đường liệu mà tính cho kỹ. Tương lai của mày mẹ lo tới đó thôi con! Tôi trầm ngâm. Thiệt là khó nghĩ quá đi. Mẹ tôi nhờ bà con lo cho tôi một là theo ông anh giám đốc một cty, vừa được đào tạo, vừa có lương thử việc ít nhất cũng 10 triệu trở lên mà mẹ còn vẻ ra cái viễn cảnh đi theo phụ giữ ghế giám đốc cho ông anh nửa mới ghê chớ =. Còn con đường thứ hai là theo ông chú bên quân đội nghe đâu chức lớn dzữ lắm, viễn cảnh cũng an nhàn, được nhà nước nuôi, được làm công dân gương mẫu, sống tốt đời đẹp đạo. Nghĩ tới đó thôi là muốn ớn lạnh trong người rồi, đi học có mấy cái nội quy nhỏ của trường lớp mà tôi còn quậy muốn banh cái trường giờ kêu tôi khép mình vô cái khuôn khổ của quân đội thà giết tôi còn hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, mấy ngày nay nghe tụi bạn hết đứa này tới đứa kia nhận giấy báo nhập học, khăn gói lên Xì-phố học đại học thấy cũng ham. Tính tôi lại thích thử thách,mạo hiểm, không thích nghe theo sự sắp đặt của bất cứ ai cho nên có lẽ tung cánh thử sức mình vài năm xem sao. Vậy là tối đó tôi phán một câu xanh rờn. – Mẹ! Con đi Sài Gòn học. Thử sức vài năm rồi tính tiếp. Mẹ tôi chẳng thèm hỏi gì nhiều gật đầu cái rụp. – Ờ đi đi cho biết cực khổ con à! Mải mê suy nghĩ trời gần sáng hồi nào hổng hay. Xe cũng vừa tới Tiền Giang. Tôi vươn vai sửa soạn hành lý chuẩn bị xuống xe. Thiệt là học ở Sài Gòn nhưng giờ phải ghé Tiền Giang một hai ngày rồi mới được thả đi. Phải giải quyết xong nhỏ bạn gái cuối cùng trong số vài cái mối tình học trò linh tinh vớ vẫn của tôi để còn yên tâm mà dấn thân bắt đầu cuộc sống mới nữa chứ. Nói gì thì nói tôi chưa bao giờ gặp nhỏ ở ngoài đời, chỉ nói chuyện, chat qua webcam vậy đó mà iu nhau đúng là tình ảo. Nói chung nhìn qua webcam với hình thì nhỏ xynh xắn, dễ thương nhưng không biết bên ngoài thì có khác không đây. Mấy hôm trước tôi nói sẽ lên Sài Gòn học, vậy là con nhỏ một hai bắt tôi phải ghé Tiền Giang để iu offline theo cách nói của nhỏ là “ Em muốn tụi mình chuyển từ tình ảo sang tình thật” … Khóc lóc, giận dỗi và cả đe dọa bỏ học bỏ nhà đi kiếm tôi cuối cùng nhỏ cũng ép tôi ghé Tiền Giang gặp mặt … Xe dừng ở Tân An, tôi xuống xe, móc điện thoại gọi cho nhỏ. Đã gọi điện kêu ra đợi rồi mà giờ bỏ tôi một mình đứng bơ vơ. – Alo! … Tui xuống xe rồi nè chị 2 trốn đâu dzậy? – Hihi anh xã nhắm mắt lại đi. – Dẹp không có xã huyện gì hết em lại đón anh nhanh dzùm. Mỏi chân quá – Thì anh nhắm mắt cái đi năn nỉ mà. 1 phút nha nha nhaaaaa … Hôm nay không biết bày đặt trò gì nữa rồi. Thôi kệ để coi nhỏ làm gì với tôi. Nhắm mắt mà lòng cũng hồi hộp, dù gì cũng chưa bao giờ gặp mặt ở ngoài đời mà. Lo là lo cái vụ nhỏ mà cao hơn tôi là coi như lấy cọng bún thắt cổ tự tử có nghĩa hơn … . Tôi khịt khịt mũi, hình như có mùi nước hoa của con gái. Quái tự nhiên cái mũi tôi nóng nóng, cái nóng đó chạy từ từ vòng qua má, tới tai, xong chạy ra sau gáy rồi lại quay vòng ra trước mũi – trời trời không lẽ trúng mắt ra tôi té ngửa. Thì ra nhỏ đứng kế tôi nảy giờ. – Làm gì dzậy sao tới không lên tiếng? – Đang nghiên cứu anh xã – nhỏ cười má lúm đồng tiền. tôi thích nhỏ nhất là cái má này mà – Nghiên cứu chi chị 2 . – Thì coi phải anh xã của em không mà ^^.Anh nè! – Gì . – Phải anh xã không anh xã Con này rảnh không phải tôi chứ không lẽ thằng nào rảnh đứng nhắm mắt cho nó nghiên cứu nảy giờ – Ờ chắc hổng phải chị lầm người rồi ha. Nghi ngờ hỏi chi nửa – Hihi người ta hỏi cho chắc mà. Tại anh xã baby hơn trên hình sợ lộn người – Ờ nghĩ cũng đúng coi vậy chứ mặt tôi ở ngoài non choẹt à. – Thôi mệt. Giờ sao. Đứng giữa đường hoài hả chị – Ghét, kêu chị hoài, làm như người ta lớn tuổi không bằng. Anh xã chưa ăn sáng đúng hôn? – Ờ chưa ăn. – Vậy em đưa anh xã qua nhà nghỉ bỏ đồ rùi tụi mình đi ăn sáng hen. – Uhm! Rồi đi bộ hở . – Hihi xe em để sau lưng xã kìa. Tôi ngồi lên xe để đồ đạc lên trước xe xong, nhỏ nhảy tót lên ngồi sau lưng vòng tay ôm lấy tôi. Mèn ơi con này gan dù là bạn trai nhưng mới lần đầu được gặp mà ôm tỉnh bơ. – Mới gặp lần đầu dám ôm rùi hả – Có gì không dám. Em ôm anh xã của em mà. Tôi lắc đầu mĩm cười siết ga, nhỏ càng siết chặt tôi hơn đầu dựa vào vai tôi hát khe khẽ. Chắc nhỏ vui lắm. Vậy là cả ngày hôm đó nhỏ với tôi đi khắp các nơi nhỏ hay nói đến trên mạng, từ trường học, quán café, đến chỗ nhỏ hay ra chơi với tụi bạn nhỏ. Lúc này tôi mới có dịp nhìn kỹ lại cô bé này, cao bằng tôi, ngoài gương mặt xinh xắn ra thì dáng nhỏ Linh phải nói là ổn, điện nước đầy đủ nếu không muốn nói là dư so với mấy đứa con gái cùng lứa hoặc chí ít hơn hẳn mấy con mắm trong lớp tôi. Tối nhỏ lại đưa tôi đi dạo, ăn uống linh tinh căng cả bụng rồi mới trở lại nhà nghỉ. Biết bao nhiu lời định nói với nhỏ mà cả ngày hổng thể nói ra được, thấy nhỏ vui cũng không nỡ nói ra. Thiệt tình tôi cũng không biết tôi có thích nhỏ thật hay không nữa. Tôi nhảy lên giường trùm cái mền lại thở nhiên nhỏ nhảy lên chui vào nằm kế bên. Tôi quay qua nhìn nhỏ chưng hửng – Gì đó. – Gì là gì? – Tối rồi sao không về nhà đi cho tui ngủ nửa. Bộ không ngủ hả? – Thì ngủ nè. – Là sao tính ngủ đây luôn hả. Mẹ em la sao. – Hì hì em xin mẹ qua qua nhà nhỏ bạn ngủ tập văn nghệ mà. – Ngủ đây không sợ tui làm gì bậy hả? – Xí tui đạp lọt giường lun chứ mơ làm bậy à. Nhỏ chu chu cái mỏ rồi giành lấy cái mền cuộn tròn nằm nhìn tôi. Tôi cũng chẳng muốn cãi với nhỏ làm gì nữa vì trong đầu tôi lúc này nhiều suy nghĩ lắm. Thật khó để nói ra rằng tình cảm của tôi dành cho nhỏ vẫn chưa đủ để nhỏ trở thành người yêu tôi, tôi không muốn chỉ vì những trò đùa tình cảm của tôi hồi còn học 12 sẽ làm tổn thương nhỏ, dù gì trong những ngày tôi chìm đắm trong sự chán nản, thù hận và bất cần, cô bé này đều chịu khó ngồi chia sẻ với tôi dù là đêm, hay ngay hoặc bất cứ lúc nào tôi gọi. Lần này tôi ghé gặp nhỏ để tạm dừng mối quan hệ tình cảm này lại vì tôi muốn để quá khứ qua một bên bắt đầu cuộc sống mới … Nhưng sao nói ra được đây khi cô gái nằm kế bên tôi thực sự đáng yêu và đang rất vui bên cạnh tôi. Mà điều đáng lo hơn là tôi sẽ không kiểm soát được bản thân nữa … nổi điên lên quá trời … nãy giờ người ta lo suy nghĩ chuyện trọng đại còn chị 2 này nằm kế bên hát mấy bài trẻ con, nhỏ nằm sát người làm tôi không thể không lén nhìn nhỏ được. Đột nhiên nhỏ ngước mặt lên và tất nhiên bắt gặp ánh mắt của tôi. – Á đồ dê xồm nhìn lén gì đó – nhỏ dứ dứ nắm đấm trước mắt tôi. – Nhìn gì đâu … tại … tại … anh – tôi hơi lúng túng – mà em nằm xích ra đi nóng mún chết à … cứ nằm sát sát dzậy ai mà chịu nổi. – Xí em làm gì kệ em nha ai bỉu anh nhìn chi. – Ơ, nằm ngay tầm mắt người ta mà không cho nhìn. – Không cho đó … a nhắm mắt ngủ đi, ai mượn mở mắt chi. Thiệt là nổi điên với cái con cua này. Thôi ráng nhắm mắt nghĩ về bồ tát coi bộ có lý hơn. Tôi thở dài nhắm mắt lại. Được khoảng hơn 10 phút, gần như tôi sắp đi thăm bồ tát thật thì mặt tôi nóng nóng vì hơi thở nhẹ nhẹ … chưa kịp mở mắt ra thì môi tôi đã chạm vào một bờ môi mềm mại của ai đó. Máu trong người tôi chảy rần rần … không lẽ bồ tát linh dzữ vậy hả trời … mà thôi kệ bồ tát hay ai đang cưỡng hôn tôi cũng mặc kệ, cái tính tôi ai cưỡng gì chứ mấy cái vụ này thì càng khoái = … Không cần mở mắt ra tôi đưa tay siết chặt lấy người đang hôn tôi … nụ hôn say đắm và ngọt ngào, đã lâu rồi tôi không hôn một cô gái nào mà … Mọi thứ càng lúc càng không thể kiểm soát được nữa rồi. Nhỏ giờ nằm hẳn lên người tôi, hai tay nhỏ bắt đầu mở từng cúc áo tôi ra trong khi đôi môi vẫn không chịu rời môi tôi … . Chiếc cúc áo cuối cùng chuẩn bị được mở xong thì tôi nắm lấy hai bàn tay nhỏ rồi ngồi dậy khẽ đẩy nhỏ ra một bên … Nhỏ đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn tôi. – Sao vậy anh. – Anh … anh nghĩ mình không thể. Anh là người không tốt … Anh … tình cảm của anh với em..dường như vẫn chưa đủ lớn để làm gì hay hứa hẹn gì với em hết. Anh vẫn còn là thằng long bong … .anh … anh … .sợ nếu mình vượt quá giới hạn … người thiệt thòi sẽ làm em … anh sợ em phải chịu tổn thương khi gắn cuộc đời vào một thằng chưa biết ngay mai ra sao như anh … . Tôi nói nhiều lắm … nói những điều tôi đang nghĩ trong lòng ra với nhỏ từng câu từng chữ một, không biết nhỏ có bị tổn thương không chỉ thấy đôi mắt nhỏ dường như đánh mất niềm vui từ lúc gặp tôi đến giờ … Nhỏ im lặng, không nói gì. Tôi cũng vậy, nói ra hết tất cả, tôi cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là nhỏ sẽ bỏ đi ngay bây giờ. Hơn 15 phút trôi qua … chợt nhỏ đứng dậy bước vào phòng tắm. – Em tắm một chút. Anh chờ em nghen. Tiếng nước chảy nhẹ nhẹ dường như không đủ lấp đi tiếng khóc của nhỏ. Tôi nằm đó mà lòng ngổn ngang trăm thứ. Đứng dậy định gõ cửa phòng tắm để an ủi mà cũng ngập ngừng không dám bước chỉ đành đứng dựa vào tường … lặng im nghe tiếng nước, tiếng gió, tiếng xe chạy ngoài đường … tôi mỉm cười chua chat … .dù sao nhỏ cũng không phải là người đầu tiên tôi làm đau và rời xa theo cách như vậy. Nhưng sao tôi thấy lạ trong người quá … tôi hối hận chăng … Cửa phòng tắm mở, nhỏ bước ra đứng cạnh tôi. Vứt bỏ lon bia về góc phòng, tôi quay qua nhìn nhỏ … trên người nhỏ giờ chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi tôi treo trong phòng tắm lúc sáng. Linh chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ảnh mắt dịu dàng … – Em không sao chứ … anh … xin … .l … .. Lời nói chưa kịp nói hết nhỏ đã ôm chầm và đặt lên môi tôi một nụ hôn gấp gáp và mãnh liệt … . nhỏ rời tôi ra, nhìn tôi nói trong nước mắt – … Em yêu anh … em hiểu anh đang nghĩ gì … em không phải người dễ dãi … nhưng em yêu anh … em sẽ chờ anh xã đến chừng nào anh xã quay lại thì thôi … Rồi nhỏ lại hôn tôi say đắm … Bản thân tôi cũng cảm nhận được tình cảm của Linh hơn những gì tôi tưởng … Khẽ đưa bàn tay ôm chặt lấy Linh. Có thể tôi không thích nhỏ nhưng vào lúc này tôi không thể lạnh lùng được. Giấc ngủ ngon lành, trời sáng … đã đến lúc tôi tạm biệt nhỏ để tiếp tục hành trình của mình … trước khi nhỏ ôm chặt lấy tôi nói rất nhiều, rất nhiều … đến nỗi tôi chẳng còn biết trả lời gì nữa. Chỉ còn cách ôm chặt lấy nhỏ để rồi lặng im bước lên xe tiếp tục hành trình về Sài Gòn. Nơi tôi bắt đầu một cuộc sống mới, với những thử thách và điều thú vị mới … Ngồi trên xe, lặng lẽ trả lời từng tin nhắn đầy yêu thương của nhỏ mà lòng tôi cứ lan man không có tý cảm xúc nào hết. Ngày hôm đó đánh dấu ngày đầu tiên tôi đã bắt đầu cho cuộc đời sinh viên phía trước và tôi cũng không biết được rằng sau ngày hôm ấy tôi cũng đã bắt đầu những chuỗi ngày đầy những buồn vui, ngọt ngào, hạnh phúc, tội lỗi, đau khỗ và cay đắng …
Câu chuyện của vợ tôi có thể gọi là "Những cây cầu ở quận Madison" phiên bản đời thực. Trước đây tôi chưa hề đọc truyện hay xem bộ phim này cho đến buổi tối định mệnh đó khi tình cờ đọc được tin nhắn từ tình địch gửi cho vợ. Kiểm tra điện thoại của vợ, các trang thư, mạng xã hội của vợ tôi mới hiểu ra sự thật. Vợ tôi vì thế cũng chẳng còn gì để chối cãi hay bào chữa, phải cúi đầu nhận tội với những việc đã có chứng cứ rõ ràng. Đặc biệt trong điện thoại có lưu lại link bộ phim "Những cây cầu ở quận Madison", truyện "Em có dám ký đơn không" và nhiều thơ tình cóp nhặt. Tôi đã xem và thấy vợ ngoại tình y như phim, có chăng chỉ khác ở động cơ và cái kết. Tôi và vợ lấy nhau đã được 15 năm, có hai con ngoan, học giỏi, thông minh, khỏe mạnh, kinh tế gia đình cũng ổn định, đời sống cao so với mặt bằng chung. Trước khi lấy vợ, tôi đã có một mối tình, còn vợ có hai mối tình, một bắt đầu từ khi còn là sinh viên ký túc, người thứ hai là anh chàng cùng cơ quan. Khi mới gặp tôi, cô ấy vẫn duy trì quan hệ với cả hai người. Giai đoạn đó tôi và bạn trai của cô ấy đã có vài lần xô xát khi tôi đi cà phê với cô ấy, chủ động việc đó là từ phía bên kia. Lý do muốn chia tay với người yêu cũ theo cô ấy kể là do người yêu vũ phu và gia trưởng. Vợ tôi là người có ngoại hình khá và sức khỏe không được tốt. Tôi là người có quan điểm hiện đại nên không câu nệ quá khứ của vợ, hay việc vợ không còn con gái. Tôi đã thương yêu, chăm sóc, bảo vệ và giúp đỡ cô ấy những khi bị bệnh hoặc lúc gặp khó khăn. Thế rồi chúng tôi có tình cảm và dễ dàng đi quá giới hạn. Tôi đã đưa cô ấy về giới thiệu với gia đình nhưng mẹ một mực ngăn cản với lý do sức khỏe yếu, tướng không tốt dễ dãi, không chung thủy, không có hậu. Tôi không nghe mẹ và nhờ mọi người cố thuyết phục. Cuối cùng mẹ cũng đồng ý và đám cưới diễn ra thuận lợi. Cuộc sống vợ chồng những năm đầu có nhiều sóng gió vì kinh tế khó khăn, hai bên cũng hay giận dỗi, cãi vã, dằn vặt vì sự thật về quá khứ lộ diện, đời sống vợ chồng vì thế cũng nhiều khi xa cách. Nhưng rồi những thiên thần nhỏ ra đời đã làm cuộc sống của chúng tôi vui vẻ và gắn kết hơn. Từ đó tôi cũng toàn tâm toàn ý với gia đình, tập trung làm ăn và thôi không nghĩ về quá khứ. Thế nhưng, vợ tôi có vẻ chưa bao giờ bằng lòng với sự êm đềm này. Tôi đã hai lần tình cờ bắt được vợ có dấu hiệu ngoại tình. Lần đầu là chat tình cảm qua mạng với một đồng nghiệp sau ngày cưới khoảng 2 năm. Lần thứ hai là chat cách đây 2 năm với bạn cùng trường, hai người hẹn cùng về quê và đón nhau lúc 5h sáng. Khi tôi hỏi cô ấy giải thích là đùa rồi xóa tin. Tôi cũng không để bụng lâu và đã cho qua. Trước đây, vợ tôi hay kể chuyện về các cặp đôi ngoại tình ở cơ quan với tâm trạng rất ghét và bức xúc. Tôi rất lo lắng muốn xin chuyển cơ quan cho cô ấy để tránh bị ảnh hưởng nhưng cô ấy nói muốn ổn định để chăm sóc gia đình, không muốn thay đổi. Thế rồi về sau tôi không còn thấy vợ kể chuyện các vụ ngoại tình ở cơ quan nữa nên cũng quên đi. Từ hơn một năm gần đây, vợ tôi có nhiều đổi khác, cô ấy chăm làm đẹp hơn, ăn mặc sexy, trẻ trung, chăm chụp ảnh tự sướng trên mạng, luôn xịt nước hoa thơm phức mặc dù phòng cô ấy toàn nữ và công việc cũng không đòi hỏi phải đi ra ngoài hay gặp khách hàng nhiều. Cô ấy cũng có thói quen mới là đọc truyện ngôn tình, nghe nhạc, thường đăng ảnh hoặc những câu rất tâm trạng ẩn ý trên mạng xã hội. Do công việc bận rộn nên tôi không hay để ý, chỉ sau này xem lại mới biết tất cả đều có nguyên nhân và đối tượng của nó. Việc làm đẹp và tâm trạng của vợ chắc chắn không phải dành cho tôi vì quan hệ vợ chồng từ đó cũng thưa dần, chỉ tính bằng tháng, cô ấy thường lấy lý do mệt mỏi để trốn tránh hoặc qua loa cho xong. Trái lại, vợ hay gọi điện hỏi han tôi xem anh đi đâu, mấy giờ về. Tôi rất vui vì nghĩ vợ quan tâm hỏi han nhưng sau này mới biết cô ấy đang kiểm tra để xếp lịch cho các cuộc hẹn của mình. Điện thoại của vợ dạo đó thường xuyên không liên lạc được với lý do mất sóng hoặc hết pin. Vợ cũng hay bận phải về muộn do "tập văn nghệ" hoặc đi "liên hoan sinh nhật bạn bè". Buổi tối vợ hay đi ra ngoài mua bán lặt vặt, đôi khi với lý do “tư vấn cho bà hàng xóm có chồng hay lăng nhăng”. Sau này tôi mới biết vợ hay đi ra ngoài để chat và gọi điện. Tôi đã đọc các dấu hiệu vợ ngoại tình, thấy đúng với vợ mình quá. Tôi trao đổi thẳng thắn với vợ nhưng cô ấy bảo tôi đa nghi, khắt khe, cấm đoán, giam hãm vợ và thách thức tôi đưa ra bằng chứng. Sau này tôi mới biết thời điểm đó vợ đã ngoại tình được bốn tháng. Bất chấp lời cảnh tỉnh của tôi, cô ấy vẫn tiếp tục cuộc vui với nhiều cung bậc cao hơn nữa. Cô ấy thậm chí đã lừa tôi một vụ ngoạn mục để có những ngày riêng tư giống y như hai nhân vật trong phim kinh điển “Những cây cầu ở quận Madison”. Đó là thời gian nghỉ hè, chúng tôi gửi con về ông bà ngoại, đến thời điểm đón con đi học, cô ấy bảo để về quê đón con một mình. Sau hai ngày cân nhắc tôi bảo anh có thể nghỉ phép về quê cùng em để thăm bố mẹ không? Thay vì vui mừng, cô ấy lại nói cơ quan có việc đột xuất và phải ở lại nên tôi về quê một mình. Sau này tôi mới biết cô ấy hẹn người tình về quê chơi. Khi có nguy cơ bị tôi về cùng phá đám thì đổi lịch và quyết định ở lại thành phố để có thời gian trọn vẹn bên nhau. Họ đã cùng nhau đi xem phim, đi cà phê và cuối cùng là đi nhà nghỉ. Tôi sốc nặng vì biết rằng hôm đó là trước kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi đúng một ngày. Chuyện này càng giống như phim vì người tình của vợ tôi đã có một đời vợ và có con riêng. Khi có quan hệ với vợ tôi, anh ta đang đính hôn với một người và có một vài quan hệ khác nữa. Chuyện này tôi biết được là do đọc những lá thư trách móc giận hờn giữa hai người. Điểm khác với phim là nhân vật người chồng là tôi trí thức, hiền lành, lịch thiệp và thành đạt chứ không phải loại xấu xí, thô lỗ cộc cằn. Tôi cũng không phải người tệ bạc với vợ hay yếu kém về khoản này khoản kia. So với người tình của vợ tôi thì có vẻ không thấy có khoản gì thua kém, trừ những thứ không thể kiểm chứng. Xung quanh tôi cũng luôn có nhiều cô gái trẻ, ngoan có, hư có, luôn có điều kiện để đổi gió nhưng tôi chỉ trêu đùa chứ chưa bao giờ đi quá giới hạn. Điều khác với phim là chuyện ngoại tình của vợ tôi đã không kết thúc bí mật sau bốn ngày mà kéo dài nhiều tháng với tần suất khá dày. Họ thường nhắn tin, chat chit, điện thoại hàng giờ, hẹn hò cà phê tâm sự, tặng quà qua lại, tặng thơ, tặng ảnh, tặng nhạc, yêu đương và cả ghen tuông. Vì hoạt động bí mật nên vợ tôi đi đâu cũng mang theo điện thoại, kể cả đi tắm hoặc đi vệ sinh, điện thoại luôn để chế độ rung, bảo mật vân tay kỹ càng. Vợ tôi thường ngủ riêng với con và thức rất khuya. Thế rồi điều gì đến phải đến, bất chấp sự nghi ngờ và cảnh cáo của tôi, họ đã vượt quá giới hạn, điểm đến thường xuyên tiếp theo là công viên và nhà nghỉ. Tôi biết được những chuyện này vì đã xem được tin nhắn, chat và thư vợ tôi viết cho nhân tình, thư rất mùi mẫn và ngọt ngào. Qua đó tôi biết, ban đầu tình cảm hai người khá mặn nồng, hứa hẹn yêu đương, thậm chí cầu hôn lãng mạn và vợ tôi đã muốn ly hôn để "về cùng một nhà" chăm sóc người tình. Vợ tôi cũng nói không còn yêu, không còn tôn trọng, không muốn cải thiện quan hệ vợ chồng với tôi dù cô ấy tin là có thể làm được. Nhưng đời không như mơ, phần vì bị gia đình biết được ngăn cản nên nhân tình của vợ tôi cũng giãn dần. Vợ tôi vẫn ngày ngày đau khổ, cố gắng tranh đấu để được trở thành vị trí "số một" trong tim người tình với nhiều pha níu kéo bi hài. Người tình của vợ tôi sau giai đoạn đầu tán tỉnh thì chuyển sang giai đoạn khai thác, anh ta sử dụng chiến thuật "phụ tình tình theo" để khiến vợ tôi phải đau khổ, thất tình, níu kéo, qua đó tranh thủ tận dụng nhận tình, nhận quà đều đặn. Đỉnh điểm của sự mâu thuẫn là khi tình địch của vợ tôi biết được, nhắn tin chửi bới, cảnh cáo và người đọc được đầu tiên lại chính là con tôi. Tôi kiểm tra các thông tin về cuộc gọi, tin nhắn, thư, ảnh, chat của vợ và chết ngất với sự thật đau lòng. Tôi đau khổ, ám ảnh, lòng đầy hận thù vì bị lừa dối, phản bội, bị cắm sừng ngoạn mục như phim. Tôi đã mất ngủ nhiều tháng, tim đau như muốn vỡ, trạng thái thật đúng là “sống không bằng chết”. Vợ tôi và người tình dĩ nhiên cũng phải trả giá đắt. Tôi đã ra điều kiện thẳng thắn rằng nếu hai người yêu nhau tha thiết, muốn lấy nhau tôi sẽ bỏ qua hết, im lặng ủng hộ cho về với nhau. Tuy nhiên tiệc vui đã tàn, người tình của vợ tôi quỳ lạy xin tha và nói rằng đây chỉ là tình thoảng qua, không có ý định kết hôn với vợ tôi. Kết cục càng đau đớn hơn khi sự việc vỡ lở, bạn bè, hai họ, cơ quan biết chuyện. Tôi mang tiếng bị cắm sừng, vợ mang tiếng ngoại tình, cả hai ra đường không dám nhìn mặt ai. Ly hôn là chuyện nhỏ nhưng hậu quả tâm lý của nó với gia đình tôi, các con tôi, cuộc sống của chúng tôi hôm nay và mai sau thế nào, mọi người chắc có thể tưởng tượng được. Tôi phải làm như thế nào cho phù hợp đây?
Tính đến thời điểm hiện tại, hoặc thậm chí là trong cả cuộc đời này, có lẽ bà ngoại là người có ảnh hưởng lớn nhất tới thế giới quan của tôi. Ngoại tôi sống một mình kể từ ngày ông mất, khi đó tôi mới lên 4 lên 5. Dù đã ngoài 80 tuổi, nhưng ngoại vẫn còn đẹp lắm. Tóc ngoại bạc trắng, da còn căng mịn, gương mặt phúc hậu. Chỉ có điều sức khoẻ của ngoại đã suy giảm tương đối nhiều, tay cầm nắm không chắc và đi lại không còn nhanh nhẹn được như trước nữa. Tôi vẫn nhớ ngày tôi còn bé, trong khoảng từ 10 đến 20 năm trước, ngoại vẫn chăm chỉ đi bộ lên chùa, đến thăm người này người kia, thi thoảng có dẫn tôi đi cùng. Có ngày ngoại phải đi đến 5 – 10 cây số, điều mà nhiều người già ở tuổi đó ít ai làm được. Ngoại tôi có tổng cộng 10 người con do hồi đó chính sách của Nhà nước khuyến khích người dân đẻ nhiều, không phải do ông bà tôi vỡ kế hoạch đâu nhé!. Nhưng vì khó khăn, ốm đau bệnh tật nên khi tất cả trưởng thành chỉ còn 8, 4 nam 4 nữ, mẹ tôi là con thứ 4. Người ta thường nói mỗi lần sinh con là một lần sinh mệnh của người mẹ bị rút ngắn. Việc ngoại tôi đến giờ này vẫn còn giữ được một sức khoẻ như thế có lẽ cũng nhờ trời, phật phù hộ rất nhiều. Do mẹ tôi có nhiều anh chị em nên đến đời F2 như tôi còn đông anh chị em hơn nữa. Ngày nhỏ, dù tôi được bố mẹ gửi cho ông bà nội chăm sóc, nhưng thời gian tôi vui chơi chủ yếu là ở bên ngoại. Chúng tôi chơi đủ trò bắn bi, trốn tìm, đuổi bắt, nặm pháo… đôi lúc cũng có những trò phá làng phá xóm khiến ngoại không ít lần quát mắng chúng tôi te tua. Tuy nhiên, trong hồi ức của tôi, chưa một lần nào ngoại đánh đòn chúng tôi, dù lỗi có lớn tới đâu. Và dù đông cháu chắt, nhưng bất kể là cháu nội, cháu ngoại, bất kể gái trai, ngoại đều luôn thương yêu chúng tôi như nhau. Ngoài những khi vui chơi cùng các anh chị em ra, tôi là đứa hay theo bà đi chùa và nghe bà kể chuyện nhất. Những câu chuyện của ngoại thường là về lịch sử của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, về nhân sinh, về những tấm gương người tốt việc tốt… tất cả đều khắc sâu trong trí óc của tôi. Và có lẽ vì thế mà trong tất cả các cháu của ngoại, thì tôi là đứa sống tình cảm nhất, hiền lành nhất và cũng dễ bị bắt nạt nhất ấy là khi còn nhỏ, chứ sau này lớn lên trông tôi dữ dằn quá nên cũng chẳng ai dám động vào. Ngày tôi lên đường nhập ngũ, ngoại đã sang nhà tiễn tôi đi, chờ đến khi tôi lên xe bà mới yên tâm. Sau ba tháng tân binh không điện thoại, không ra ngoài, không tiếp khách thì lần gia đình tôi lên thăm, ngoại cũng đi cùng bố mẹ tôi. Ngoại muốn trông thấy tôi, ngoại sợ tôi trong này vất vả, khổ cực. Nhìn thấy tôi vẫn khoẻ mạnh, ngoại mừng lắm. Tôi cũng rất xúc động khi thấy ngoại, và tôi biết mỗi lần gặp ngoại, là bớt đi một lần. Trước khi đi du học, tôi có hứa với ngoại rằng “Bà cứ yên tâm, giữ gìn sức khoẻ, con đi 2 năm con lại về thăm bà”. Đấy là tôi nghĩ thế nhưng không ngờ dịch Covid-19 bùng phát, tôi đã thất hứa với ngoại. Trong suốt thời gian tôi đi học, thi thoảng bố mẹ, các em tôi cũng có nối máy cho tôi để nói chuyện với ngoại. Mỗi lần nói chuyện với tôi, ngoại đều khóc, có lẽ vì nhớ cháu, thương cháu xa nhà nhiều năm, ngày tết ngày giỗ không được về ăn uống cùng gia đình… Đến khi tôi về nước và trong lần đầu tiên sau 4 năm được về thăm gia đình, ngoại cũng đến nhà tôi, ngóng đợi tôi về. Trong khi các anh chị tôi, người đi xuất khẩu lao động rất nhiều, nhưng ngoại chưa bao giờ làm thế. Tôi tự hào lắm, và cũng thương ngoại lắm. Vì khi ra đi đã mang theo bao hy vọng, hoài bão và niềm tin của cả gia đình và cả của ngoại. Nhưng vì sức khoẻ của tôi không tốt, lại thêm ý chí không kiên định mà phải bỏ dở. Nhưng ngoại đã không có một lời trách mắng, mà nhẹ nhàng an ủi tôi, động viên tôi rằng “có sức khoẻ là tốt rồi, không làm việc này thì làm việc khác, mày về đây là bà yên tâm rồi”. Từ đó, mỗi lần về thăm gia đình, tôi đều dành rất nhiều thời gian để ngồi với ngoại. Thi thoảng bà lại nhắc về lời hứa 2 năm về một lần của tôi khi xưa mà tôi đã không làm được. 5 năm trôi qua và ngoại đã yếu đi rất nhiều, lại thêm mới bị ngã nên chân ngoại thi thoảng lại đau nhức, khiến đi lại khó khăn. Nhưng dù thế, chưa ngày nào ngoại không làm những việc công cộng như quét đường, nhổ cỏ, vét rãnh thoát nước. Tuy đường làng ngõ xóm là của chung, nhưng có câu “cha chung không ai khóc”. Rác thải, lá lảu cứ chất đầy, cỏ mọc tùm lum, lá và rác bịt kín rãnh thoát nước…Những con người khoẻ mạnh, trong đó có cả các con cháu của bà đi lại hàng ngày cũng chẳng đả động đến. Ngoại trừ bà, không cần ai nhờ mượn cũng tự thấy khó chịu mà quét dọn hết tất cả, giữ cho đường làng ngõ xóm quanh nhà bà luôn sạch sẽ. Còn nếu ngày nào lá chất đầy, rác thải ngổn ngang, có lẽ đó là ngày bà đang đi viện hoặc ốm nặng không thể đi lại. Chính vì ngoại luôn chăm chỉ như thế khiến những người khác coi đó là chuyện bình thường và ỷ lại hết cho bà. Điều này khiến tôi rất bức xúc, nhiều lần tôi muốn nói với các cậu, các bác nhưng ngoại lại can tôi lại, vì bà muốn làm như thế, không phải do người ta không hành động nhỏ thôi cũng giúp tôi nhận ra được nhiều điều. Đúng là tôi hay ngoại đều không có quyền nhắc nhở người khác làm những việc này. Nếu ai cũng không làm thì mọi người vẫn có thể đi lại bình thường, chẳng vấn đề gì. Nhưng dọn dẹp đường xá quanh nhà cũng chính là dọn cho bản thân ngoại, cho con cháu của ngoại, nên ngoại không hề tính toán gì. Từ khi còn trẻ ngoại đã phải lao động vất vả nhiều, đến khi về già, ngồi nghỉ một chỗ mãi sẽ khiến ngoại buồn chân buồn tay nên phải tìm việc để làm. Và những việc đó khiến ngoại cảm thấy cuộc sống có thêm nhiều ý nghĩa hơn chứ không nặng nhọc gì cả. Làm đẹp cho đời cũng chính là làm đẹp cho đây, ngoại hay kể tôi nghe về những thơ ca, truyện cổ tích từ thời xa xưa mà bà được học, được nghe như Tống Chân – Cúc Hoa, Phạm Tải – Ngọc Hoa, Phạm Công Cúc Hoa… Ngoại biết nhiều như thế vì là con của thầy đồ và ngoại cũng cực kỳ thông minh. Tuy đã ngoài 80 nhưng ngoại vẫn kể cho tôi không thiếu một chi tiết nào. Truyện hồi nhỏ thì tôi đã quên, nhưng những gì mới đây ngoại kể khiến tôi hiểu thêm rất nhiều điều. Và hiểu rằng tại sao ngoại lại sống một cuộc đời khiêm nhường, giản dị nhưng lại mạnh mẽ, kiên cường đến thừa nhận với tôi rằng ngoại cũng chỉ là người bình thường, cũng từng làm việc không tốt như lấy tài sản của Nhà nước. Ngoại kể rằng ngày phải nuôi 9, 10 miệng ăn, khi đó kinh tế miền Bắc khó khăn, lại thêm chế độ bao cấp khiến cơm không đủ no, áo không đủ mặc. Không ít lần ngoại đã ăn bớt được lương thực của bộ đội, khéo léo để lấy được những vật dụng cần thiết như tre luồng, vải vóc… về làm của tôi biết, bản chất của bà không hề xấu. Ngoại kể rằng không ít lần, giữa trưa hay nửa đêm ngoại dậy và sờ bụng các con, ai cũng đói meo, ngoại lại khóc và thương các con lắm. Dù hai ông bà cùng các con vẫn lao động hằng ngày nhưng cơm vẫn không không đủ ăn. Nên ngoại chấp nhận mang tiếng xấu để nuôi sống 10 miệng ăn, để có mái lá che nắng che mưa, chứ cả đời ngoại chưa bao giờ có tâm hại người. Tất cả việc ngoại làm chỉ vì đời sống quá khó khăn. Nếu ngoại không làm thế, thì cả gia đình từ bố mẹ, đến chồng con bà khó mà vượt qua được giai đoạn ấy. Và cũng có thể tôi đã không được sinh ra trên cõi đời khi kinh tế ổn định, các bác, các cậu của tôi đều đã trưởng thành, ngoại tôi dành nhiều thời gian để lên chùa học pháp, tụng kinh niệm Phật. Dần dần ngoại trở thành Hội trưởng Hội Đạo tràng và thường đứng ra chủ trì các buổi lễ, buổi tu tập. Và thành quả lớn nhất của ngoại là vận động được làng xã trùng tu được một ngôi chùa cổ. Từ đó ngoại là người trực tiếp coi sóc mọi việc trong chùa. Ngoại đã đi khắp nơi để mời các sư thầy về làm trụ trì và cuối cùng cũng thành công, ngoại bớt đi một gánh nhiên, kẻ xấu lại ở khắp mọi nơi, không ngoại trừ chốn linh thiêng như chùa chiền. Người ta đến chùa để tu dưỡng bản thân, mong cầu bình an, hạnh phúc... Nhưng tại nơi này có những người mang tiếng đi tu 30, 40 năm nhưng lại có lòng dạ hại người. Thấy ngoại tôi làm việc quá tốt, nên họ cấu kết với nhau vu oan cho ngoại tôi là người lấy cắp tiền công đức, cất giữ bánh kẹo, nước nôi để làm của riêng… họ muốn đẩy ngoại tôi ra ngoài và chia nhau coi quản ngôi chùa này, nơi mà chính ngoại tôi đã xây dựng đời ngoại tôi, từ ngày đi chùa tu tập, chưa một lần nào lấy một lá trầu, quả cau để làm của riêng. Chưa bao giờ ngoại lấy thêm lộc lá từ chùa mang về, trừ khi đó là lộc được chia đều cho mỗi người, và ngoại cũng chỉ nhận duy nhất phần của mình. Một mình ngoại là người đứng lên đặt nền móng và xây dựng nên ngôi chùa ấy, chả nhẽ ngoại lại phải làm những chuyện bán đứng lương tâm như thế sao. Có những khi ngoại cầm đến cả trăm triệu của nhà chùa, nếu như có tâm tham lam, thì ngoại có dùng vào việc khác cũng chẳng ai hay. Nhưng ngoại hiểu rằng, việc mình làm, trời biết, đất biết, Phật biết nên không bao giờ ngoại làm những chuyện như tên thật của ngoại tôi là Nhường, đúng là ngoại luôn luôn nhường cho người khác những thứ tốt đẹp. Nhưng hễ động đến lòng tự trọng của ngoại tôi, thì chắc chắn rằng ngoại sẽ không để yên cho họ muốn làm gì thì làm. Đối mặt với những lời vu oan vô căn cứ của những người đang trực tiếp dưới trướng mình, ngoại tôi liền mời sư trụ trì về để phân giải mọi việc. Sau khi nghe tường tận sự việc, nghe cả những lời buộc tội và những người làm chứng cho ngoại tôi, thì sư trụ trì đã biết ai đúng ai đích chính của ngoại tôi là để thanh minh cho bản thân chứ cũng không muốn đôi co, buộc tội những kẻ kia, vì đơn giản họ không xứng đáng được ngang hàng với bà. Nên ngoại nói trước mặt sư thầy và những kẻ đang đối chấp với bà rằng“Đức Phật dạy rằng trên đời này có ba hạng người với ba cách nói. Một là nói như phân. Hai là nói như hoa. Ba là nói như mật. Vì ở nơi này tồn tại cả ba hạng người trên nên con xin Thầy cho con được về nghỉ ngơi. ” – Kể với tôi đến đoạn này ngoại hả hê lắm. Ngoại đã dùng cái nhân, cái đức, cái tài của mình để dằn mặt những con rắn độc kia mà không cần chỉ đích danh ai sự việc đó, ngoại đã được minh oan, kẻ xấu cũng đã bẽ mặt. Nhưng ngoại tôi cũng không còn muốn phụng sự cho nhà chùa nữa. Không phải vì ngoại không muốn tu tập, mà vì không muốn có thêm những sự việc tương tự xảy ra và lại phải đối mặt với những kẻ tiểu nhân. Từ ngày “nghỉ hưu”, ngoại tôi vui vẻ, tươi tắn hẳn lên. Còn ngôi chùa, kể từ ngày không còn bàn tay bà quán xuyến, mọi thứ đều đi xuống một cách nghiêm trọng, người dân cũng chẳng còn đến viếng thăm chùa nhiều như khi ngoại tôi còn phụ luôn tâm niệm “tu tại tâm”. Chỉ cần tâm trong sáng, luôn làm việc hướng thiện, đó mới thực sự là tu. Còn những kẻ ngày ngày ra chùa nhưng lòng dạ hẹp hòi, ngậm máu phun người, còn tham – sân – si thì có tu cả đời cũng chỉ là một kẻ sất phu. Tôi thấy trong tất cả những đứa cháu của ngoại, tôi là người may mắn nhất và cũng kiên nhẫn nhất khi lắng nghe và tiếp thu mọi câu chuyện của bà kể. Lấy đó làm kim chỉ nam để tôi luôn đi đúng đây, tôi đã ở Việt Nam và bắt đầu lại mọi thứ từ hai bàn tay trắng, nhưng trên vai tôi đã đầy ắp hành trang để làm người tốt. Phần lớn là nhờ công dạy dỗ của ngoại. Tôi không có điều kiện để đến chùa nhiều, nhưng tôi luôn tu trong mọi việc hằng ngày, từ lời ăn, tiếng nói, suy nghĩ đến cách làm việc. Tất cả đều nhờ có ngoại. Với tôi, ông bà nội ngoại chính là những vị “Phật sống”, sau đó đến ba và mẹ. Không cần đến chùa nhiều, chỉ cần tôi thành “nhân”, báo hiếu cho ông bà, cha mẹ đã là cách tu đúng đắn nhất mong ngoại luôn luôn khoẻ mạnh để con có thể làm được nhiều hơn cho ngoại. Ngoại còn phải chứng kiến đám cưới của con và bế chắt của ngoại nữa nhé. Ngoại luôn là tấm gương sáng để con cháu chúng con noi theo. Những câu chuyện mà ngoại kể con sẽ luôn ghi nhớ và học cả đời. Sẽ có những khi con đi sai đường, con mong rằng vẫn còn được nghe ngoại trách mắng và chỉ đường dẫn lối cho con. Con yêu ngoại và thương ngoại rất nhiều!9
Ngày ấy, khi Bin vừa mới chỉ tròn 1 tuổi, vì cuộc sống mưu sinh vì khát vọng đổi đời, tôi cùng anh trai Cả chia tay gia đình, bạn bè, người thân để ao ước sang bầu trời Châu Âu đi tìm hạnh phúc! Chia tay con thơ, một đứa trẻ vừa biết nói chỉ tròn 1 tuổi! Nước mắt nghẹn ngào, tim quặn thắt, tôi xách vali trong tiếng nấc "Chình ơi"! Hai anh em cùng người thân ra sân bay Nội Bài để bay chuyến đầu tiên của cuộc hành trình là sang Mátxcơva của Nga! Trên chuyến máy bay kéo dài 11 tiếng đồng hồ mang biết bao giọt nước mắt, tâm trạng rối bời vì thương con! Thỉnh thoảng anh trai vỗ vai và động viên tôi cố lên! Hy vọng 2 anh em tìm đuợc tương lai! Chuyến máy bay đáp tại sân bay Nga với nhiều bỡ ngỡ vì xung quanh toàn người ngoại quốc! Chúng tôi trải qua đợt kiểm tra của hải quan sân bay rồi mượn điện thoại của người việt kiều nga để gọi cho đường dây đón! Đã có tín hiệu chúng tôi được đưa ra khỏi sân bay và đến với chiếc xe 4 chỗ rất cổ xưa hay xem trong phim rồi! Đi khoảng 2 tiếng đồng hồ đến 1 tòa nhà chung cư gọi là Kho! Vừa bước xuống xe, cái lạnh thấu xương của tuyết và nhiệt độ đang âm ê buốt cả răng, lạnh cứng người, bị trượt chân bổ nhào vì lần đầu tiếp xúc với tuyết đóng băng! Vào kho, giao vào tay của tên Quang Lùn người Ninh Bình, mỗi người nạp cho nó 200$ để ở và mua thức ăn và chờ ngày đi tiếp! Thời gian ở kho thật khốn khổ, lo lắng, mong đợi, hồi hộp và bị tịch thu hết tất cả mọi phương tiện điện thoai! Anh trai tôi và tôi vẫn giấu được cái iPhone và Oppo để liên lạc về nhà! Ngày qua ngày chúng tôi được cấp thức ăn là gạo và khoai tây! Có những lúc nó mang cả thịt lợn thiu và gà thối đang trong tình trạng phân hủy, khoai tây thì đã mọc mầm! Nhưng vì không biết tiếng, không thể ra ngoài, ngày qua ngày chúng tôi nhắm mắt cho qua! Hết thức ăn là chuyển qua mì tôm! Những cuộc điện thoại đắt đỏ mấy trăm nghìn một cuộc gọi từ VN-Nga, Nga-VN, chỉ gói gọn trog câu "Con khoẻ không? béo lên đuợc tí nào không?" Sau mỗi cuộc điện thoại là nước mắt lăn dài của 2 anh em! Ai từng đi Nga vào kho của Quang Lùn sẽ rõ, chèn ép, bóc lột, tham lam... tất cả mọi tật xấu của con người nằm gói gọn ở nó! Mỗi lần nó đến thì tim như đánh trận, lo sợ hoảng hốt mặc dù trong kho có 16 người nhưng ai cũng sợ nó! Kho có 2 phòng! Phòng nhỏ dành cho tôi và 1 cô ở Hà Nội! Phòng kia dành cho 14 người nam còn lại nằm dưới đất ngủ mỗi ngày! Mỗi người mỗi quê hương, mỗi hoàn cảnh cuộc sống, ai cũng mong đổi đời lo được cho tương lai của gia đình! Hai tháng với những lời hứa hẹn là sẽ đi tiếp nhưng rồi tất cả gói gọn ở chờ đợi! Hồi đó Bin mới 1 tuổi, tôi cai sữa Bin 1 ngày là đi ngay sang đây, thời tiết thay đổi, cơn tắc sữa hoành hành, căng tràn ở cổ ở nách ở ngực làm tôi khóc suốt, sữa càng chảy càng nhớ thương con lại vào phòng nhìn tuyết rơi khóc nức nở! Một hôm tiếng mở cửa của Quang Lùn vào gọi mọi người dậy và báo tin tối nay xuất phát lên đường! Điện thoại nó thu hết không sót cái nào, không ai liên lạc được cho người nhà, không ai kịp chuẩn bị! Nó lôi hành lý của từng người ra để lục lọi và kiểm tra vơ vét tài sản! Anh trai tôi và tôi cất điện thoại ở trong túi balo của tôi vì đồ phụ nữ nó bỏ qua! Tôi và mọi người nhanh chân thay quần áo, khoác cho mình bộ quần áo nhanh nhất có thể. Anh trai tôi có chiếc áo khoác da mông cổ mà lúc đi mẹ và chị dâu mua cho chống lạnh. Ấy vậy mà nó bảo "Địt mẹ mày cởi ra nhanh đưa nó cho tao, mày đi vượt biên hay mày đi chơi!" Thế là mồm nó quát, tay nó vơ luôn cái áo mặc ngay lên người nó! Uất ức thật mà đéo làm được gì!! Một thằng Tây to vào và nói "go, go go". Tôi và anh trai được đưa xuống xe ô tô và chở đi, lo lắng, run sợ lại gặp thêm những vụ tai nạn thảm khốc dọc đường như trong film! Chưa kịp ăn, đón giao thừa bên Nga với mì tôm sống cho đến nay vì hết thức ăn nó không mua đồ ăn vào nữa... Ngày 08/03/2016 ngày mọi phụ nữ VN đang hạnh phúc đón lễ thì tôi chìm trong trận sinh tử vượt biên lịch sử, chúng tôi băng qua những chặng đường trên chiếc xe ô tô cũ, 16 người chia làm 2 đội 2 xe, đi 1 ngày 2 đêm đến bìa rừng chúng đẩy bọn tôi xuống và giao lại cho bọn xe khác! Lần này chúng tôi được xếp vào 1 chiếc xe thùng chật hẹp, hôi tanh, cũ kĩ, ẩm mốc, 16 người ngồi chồng lên nhau không có chỗ thở! Đã 2 ngày chúng tôi không có gì để ăn, không có nước để uống, không có không khí để thở, người thì ngồi chồng lên nhau! Ai cũng tê hết chân tay mà không có không gian mà cử động! Từng đoạn đường xóc như ổ gà, đau ê ẩm, đói, khát, mệt, 16 người đã kiệt sức.... Đến bìa rừng để vượt bộ chúng nó mở cửa cái rầm, 2 thằng Tây hét "go go go" như chó sủa. Tôi và mọi người chỉ kịp đi đôi giày có 30 giây! Tôi chưa kịp cột dây giày cũng đành nhảy xuống xe lao theo! Trời tối quá không nhìn thấy gì, tuyết đóng băng trơn trượt, tôi lao xuống xe trượt bổ cú đầu tiên như muốn vỡ cả xương chậu! Định mệnh, tưởng bọn chúng dừng xe cho chúng tôi ăn hoặc uống miếng nước! Chúng tôi cứ thế là trợn mắt lao, trời tối lắm nhưng vì tuyết rơi nên con đường trắng xóa, chỉ biết căng trợn mắt trong bóng đêm! Trời đổ mưa, tuyết dày hơn rất nhiều! Tôi đi được 1 quãng và giày lún dưới tuyết không rút lên được nên đành bỏ lại chạy chân không! Mọi người cũng bị trượt bổ như trượt patin! Ôi! Chân tay lạnh cứng, tôi chạy bộ với đôi chân trần trên tuyết 7 tiếng! Một người con gái đói, khát, mệt, kiệt sức, ướt đẫm vì mưa và tuyết lại thêm đôi chân đất đã bị bỏng rộp vì đi trên tuyết quá lâu! Chúng nó không cho nghỉ, cứ thế xô nhau và go go go! Ai theo không kịp kẻ ấy bại trận và bị bỏ rơi giữa rừng! Chúng tôi đấu chọi với trận sinh tử! Thỉnh thoảng tôi ngoảnh lại phía sau hét anh trai xem thử anh có lên tiếng nữa không! Vì quá mệt nên tôi bám víu vào mấy người khác! Trên đường đi bổ xuống lần nào tôi bốc từng nắm tuyết ăn từng đó! Cứ thế bốc ăn và nuốt, vì đói vì khát, đến lúc ai cũng kiệt sức bọn Tây cho nghỉ lại 5 phút, 16 người ướt sũng nằm trên tuyết thở với những tia hy vọng cuối cùng và tôi cũng vậy! Rồi thằng Tây dẫn đường sai,dẫn đi lòng vòng trong rừng không lối ra, qua từng hố sâu chúng tôi vấp ngã triền miên! Đang đi nó thấy tín hiệu của cảnh sát tuần tra! Nó chạy thục mạng và mọi người chạy theo! Tôi không hiểu chuyện gì, thấy mọi người chạy cũng quay đầu chạy! Một tiếng súng nổ vang trời và pháo sáng như cháy rừng để chúng phát tín hiệu cho đồng đội! 16 người hoảng sợ mỗi người chạy 1 hướng, còn tôi chỉ biết quay đầu là bờ, trớ trêu thay vừa chạy quay đầu húc phải cái cây lớn bị gãy chắn ngang đường, tôi bổ xuống ngã quỵ và úp mặt xuống đất nằm im nhưng tôi là người bị phát hiện và bị bắt đầu tiên vì té gần chỗ nó bắn súng nên sáng nhìn thấy được! Nó hỏi tôi, tôi nói người VN và một người tiếp theo bị bắt! Chúng tôi ra sức hét mọi người ra tự thú vì không bị bắt chúng tôi cũng bị chết đói chết khát, chết vì hổ vồ vì khi công an bắt nó chỉ chúng tôi xem dấu chân của hổ! Thế là tôi hét Anh Bình ơi! Anh Hòa Ơi! Anh Tuấn ơi..... mọi người ra đây đi thà bị bắt còn hơn bỏ mạng nơi đây! Mọi người nghe thấu tiếng gọi của tôi nên đi ra từ những bụi rậm! Tôi và mọi người được công an đưa ra bìa rừng nhưng tuyết rơi quá dày chúng tôi liên tục bị rơi xuống hố! Tôi phó mặc tất cả không thể bước đi nổi nữa! May có em Quang Hải Phòng và anh Hoà Đô Thành cứu và dìu tôi! Tôi niệm chú nam mô a di đà phật, tôi dặn mình phải sống để về với Bin! Bin còn nhỏ dại, cha mẹ trông mong! Thế là tôi gồng hết sức mình ra bìa rừng, bọn công an đánh đập mấy anh em! Nó đạp vì đi chậm quá! Anh trai tôi cũng bị đập! Chân tôi bỏng tuyết nặng, tay anh tôi bị cây đâm rách toe cả bàn tay mà lạnh tê nên mất cảm giác và không biết mình bị thương! Chúng tôi bị thất lạc 3 người giữa rừng không tìm thấy! Sau khi về biên phòng chúng tôi bị nhốt trong 1 phòng tắm hôi hám, bẩn thỉu, bọn công an đái ỉa cách nhau có 1 tấm bìa mỏng! Ngày tháng kinh khủng vượt rừng bốc tuyết ăn thay nước thay cơm, đến mức cổ họng đau buốt không nói nổi! Sau đó chúng tôi bị lục soát tiền vàng và tài sản bị tịch thu. Chúng đưa chúng tôi về tòa án và trại giam còng chúng tôi nối tay nhau lôi nhau đi mà cổ tay ứ máu như thời nô lệ 1945 ta thường xem trong film! Chúng tôi như những kẻ ăn xin nơi xứ người! Tiếng không biết, quần áo không có mặc, giày không có để đi! Mỗi người được phát 1 cốc và 1 thìa nhôm! Tôi khát quá và xin nước uống! Chúng ra hiệu cho tôi đến cái bể rửa tay bên bồn cầu! Tôi há hốc mồm ra tỏ ý không phải nhưng chúng gật gật rồi cười hả hê! Vào trại mở cửa ra là bọn Tây già trẻ lớn bé phòng 6 người, chúng hút thuốc ghê rợn và nhìn tôi bằng ánh mặt đáng sợ! Ánh mắt ghét bọn VN! Tôi run sợ không ngủ được! Ngày đầu tiên là những bữa kiểm tra và bữa ăn chan đầy nước mắt, cháo hạt có cả vỏ lúa! Tôi sáng tác bài thơ "Trong tù không bạn cũng không ca Sáng ăn cháo loãng với nước trà Trưa ta ăn nhanh hai bát nữa Một bát canh chua bát cháo hoa Tay múc mồm nhai chưa kịp nuốt Cảnh sát tới gọi trả bát đây Buổi chiều là suất khoai tây Kèm miếng cá luộc ăn ngay vội vàng Đêm đêm nằm ngủ mơ màng Nhớ cha nhớ mẹ bàng hoàng thâu đêm Nghĩ tới cu Bin càng nhớ thêm Mong trở về nước từng đêm từng ngày. Vậy đấy, ngày qua ngày bọn Tây hút thuốc đến nghẹt thở, chúng trấn lột hết quần áo ấm của tôi, tôi không biết kêu than cùng ai, mỗi bữa ăn kinh khủng trôi qua, chan cùng bao nước mắt, nhớ nhà nhớ cha mẹ nhớ con thơ!!! Từng ngày ở trại dài như cả thế kỷ! Lần đầu ra tòa xử 2 tháng lên 4 tháng 6 tháng! Bao con người quỳ xuống xin về với gia đình nhưng vô ích! Mỗi ngày chúng đưa đi tập thể dục giam trong phòng nhỏ nhiều người canh giữ! Vào đó tôi đọc được những tâm thư của biết bao con người việt nam sa lưới và tuyệt vọng ở chốn trại tây! Có người đã chết ở đây vì uất hận! Trong trại không có gì mà ăn, nào lúa, nào cá sống, nào khoai tây thối nhưng có ăn còn hơn chết đói! Anh trai tôi và mọi người mỗi ngày chỉ được chia ăn có 1 thìa cháo, uống nước trong nhà vệ sinh! Ở chung với rận cắn khắp người. Rồi 1 ngày trong những năm tháng đó tôi vượt qua được cơn thần chết! Tôi bị lên cơn đau bụng và tiêu chảy cấp tính! Phòng anh trai ở dãy đối diện và tôi hét lớn, khóc thê lương "anh ơi! em đau lắm, cứu em với, em chết mất, uống thuốc bọn tây đưa mãi không khỏi được!" Tôi gục xuống! Chúng nó ra tín hiệu gọi cấp cứu! 1-2 giờ sáng tiếng ngục tù vang vọng, rầm rầm inh ỏi, biết bao cảnh sát bao nhiêu y bác sỹ vây quanh tôi cấp cứu cho tôi! Tôi thoi thóp nhắm chìm mắt lại, chúng đo huyết áp rồi tiêm thuốc cứu sống tôi! Tôi đã thắng được thần chết! 6 tháng trại trôi qua lại ra trại hồi hương chờ kết quả về! Ăn những món ăn ghê rợn nhưng may sao còn có cơm và gọi được về nhà! 6 tháng trời bặt vô âm tín, không thông tin không liên lạc, vỡ òa sau mỗi cuộc điện thoại! Nỗi nhớ nhà tăng lên! Nhưng trớ trêu chúng tôi ngủ ở trại ký túc, ma tây nó cứ rung giường cả đêm thật đáng sợ! Nói không ai tin nhưng đó là sự thật! Cả quãng đường như 1 bộ phim! Đến ngày về bọn cảnh sát còng tay ra tận sân bay đưa lên tận máy bay! Ai cũng nhìn chúng tôi như người ngoài hành tinh vậy đó!!! Đó là chỉ nói tóm tắt ngắn gọn về vượt biên đi Châu Âu thôi! Khuyên những ai đang có ý định đi thì tìm hiểu con người và con đường đúng đắn mà đi! Đánh đổi bằng xương máu cả!!! Cuộc đời này có gì mà chưa nếm! Cuộc sống thực tại đang cố gắng từng ngày! Ai muốn đi cứ đi ai muốn rời cứ rời! Còn tôi cố gắng sống tốt rồi chắc chắn sẽ được bình yên! Miễn sao sống không hổ thẹn lòng mình và có lỗi với đời là được! Chúc tất cả những người con xa xứ có một sức khoẻ và luôn cố gắng thật nhiều để sớm về bên gia đình và người thân nhé!!! Thương tất cả những người con xa xứ! Tình Còi
câu chuyện đời tôi ngoại truyện